Chương 91: Rốt cuộc thì, em có yêu tôi không?

Chương 91 - Rốt cuộc thì, em có yêu tôi không?

Trong một đêm lạnh giá như vậy, trái tim cũng lạnh đến không đập nổi, l*иg ngực như thắt lại, gần như không thở được. Xe của Lam Tử Ngưng dừng bên đường, nàng nhìn vào gương chiếu hậu, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt ở xa phía sau mình.

Nhưng tầm nhìn đã mờ đi, chỉ thấy được phương hướng không thể quay lại kia. Toàn thân khẽ run lên, Lam Tử Ngưng đưa tay lau đi chất lỏng lạnh lẽo, mở to mắt nhìn mình trong gương. Khuôn mặt nhợt nhạt cố gắng hết sức để duy trì nụ cười, nhưng nước mắt cứ chảy ra, che khuất cả khuôn mặt.

Đêm tối tĩnh mịch, gió lạnh thổi khắp nơi, chỉ có cành cây ven đường đung đưa dữ dội, như những bàn tay to lớn đập vào người không thương tiếc, mưa cũng rơi xuống tí tách.

Trong lòng Lam Tử Ngưng lại cảm thấy đau xót, người kia bị bỏ rơi trên đường vẫn bất tỉnh, trên người đầy những vết thương lớn nhỏ, cứ thế bị bỏ lại trong mưa gió lạnh lẽo mà không có ai để ý tới...

Lam Tử Ngưng đột nhiên mở cửa xe, loạng choạng nghiêng ngã xuống xe, nhưng mà, lại không thể bước thêm bước nào nữa.

Dưới trời mưa, có hai cảnh sát trẻ tuổi đã nhảy ra khỏi xe cảnh sát. Bọn họ phát hiện em ấy. Cũng giống như nàng, Lam Tử Ngưng nhìn thấy vẻ lo lắng quen thuộc trên khuôn mặt họ, cho dù đó là người không liên quan gì đến họ. Có lẽ vì nhìn thấy vết thương khắp người em nên họ không dám động chạm nhiều. Một người trong đó cởϊ áσ khoác để che mưa cho em.

Lam Tử Ngưng không cầm dù, những giọt mưa lăn xuống đuôi tóc, nước mưa cũng chảy vào mắt khiến nàng đau nhức. Lam Tử Ngưng liều mạng chớp mắt, dụi dụi mắt, cố chấp nhìn chằm chằm góc đường bên kia, chỉ muốn nhìn người đó thêm một lần nữa. Những ngón tay đã lạnh buốt, hai tay Lam Tử Ngưng siết chặt nóc xe, thật chặt, thật chặt, cố gắng hết sức để đè nén xúc động không ngừng muốn lao tới ôm lấy người ấy.

Chỉ có thể mơ hồ nghe thấy bọn họ trao đổi gì đó, và ngay sau đó, người đã bị họ bế lên xe cảnh sát.

"A Hựu..." Lam Tử Ngưng gần như tan vỡ, lẩm bẩm, muốn đi tới ôm người kia, nhưng lại không thể... Tiếng còi cảnh sát vang lên, nàng chỉ có thể nhìn bóng dáng người kia biến mất trước mắt mình...

Lam Tử Ngưng đột nhiên điên cuồng, đôi mắt đỏ au. Nàng vọt lên xe, nhấn ga, rầm một tiếng đuổi theo hướng xe cảnh sát rời đi. Nhìn chằm chằm vào huy hiệu cảnh sát chói lóa trước mặt, nghe tiếng còi báo động không ngừng chọc thủng màng nhĩ, Lam Tử Ngưng cảm thấy đầu choáng váng cực kỳ. Những kỷ niệm cứ quay vòng trong tâm trí như một đoạn phim, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt trong trẻo, sự bướng bỉnh khó tả trong người ấy...

Lam Tử Ngưng chợt hiểu ra, sự lừa dối và bướng bỉnh của em ấy, là vì mục đích gì...

Đôi mắt mù sương chợt trở nên trong trẻo, Lam Tử Ngưng ngẩng đầu cười lạnh, Kha Hựu cần phải đi, thật sự là vậy, cũng không còn thuộc về mày nữa. Đã đến lúc em ấy phải về nhà, trở lại thế giới của mình.

Không nỡ và cũng không cam lòng, oán hận cùng đau lòng không ngừng đan xen. Mu bàn tay nhợt nhạt lộ ra những vết uốn lượn màu xanh lam, Lam Tử Ngưng thậm chí còn nghe thấy xương tay cầm vô lăng kêu rộp rộp. Nàng lau đi những giọt nước mắt nóng hổi, ​​cố gắng không nhìn xe cảnh sát đi ngang qua, điều khiển xe chạy lao ngược hướng chiếc xe đó.

Nàng phóng xe vùn vụt trên phố, không biết thời gian hay phương hướng, cứ lái xe băng băng, không biết bằng cách nào mà lại về đến tòa cao ốc Lam thị. Lam Tử Ngưng đỗ xe bên đường, lẳng lặng ngồi đó, không hề nức nở như tưởng tượng, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Nàng rất mệt mỏi, cơ thể mệt mỏi, trái tim cũng mệt mỏi. Ngồi tựa lưng vào ghế, Lam Tử Ngưng nhìn thấy một khuôn mặt chật vật trên gương chiếu hậu, xong, chợt cảm thấy xa lạ. Sự thờ ơ vốn có lại biến thành sự điên rồ lố bịch. Mọi thứ đã thay đổi, Lam Tiêu Tần không còn nữa, Kha Hựu không còn nữa, thậm chí cả công ty cũng sắp không còn nữa.

Nàng loạng choạng bước xuống xe, đi vào sảnh, lên thang máy, rồi theo bản năng dừng lại trước cửa hai văn phòng liền kề. Văn phòng của Lam Tiêu Tần đang mở toang cửa, trống rỗng, trên chiếc ghế sofa đối diện với cửa cũng đã không còn bóng dáng của anh. Một tiếng vang lên từ văn phòng bên trái, Lam Tử Ngưng không khỏi liếc sang đó, một mảnh pha lê sáng ngời lăn trên thảm.

"Dù thế nào đi nữa, cũng phải tìm bằng được thông tin của cô ta cho tôi!"

Còn chưa đến gần đã nghe thấy Lam Tiêu Hàn tức giận hét lên. Tâm trạng vốn gần bình tĩnh trở lại, Lam Tử Ngưng bỗng bất an vì sự phẫn nộ của cậu ta. Nàng nắm chặt hai tay, chậm rãi đến gần. Lúc cậu ta đột ngột ngước mắt lên, ở khoảng cách gần như thế, Lam Tử Ngưng bỗng cảm thấy không thể chịu nổi ánh mắt đó.

Tim Lam Tiêu Hàn như thắt lại, đồng thời lửa giận trong mắt cũng chợt tắt, là bởi vì đau lòng Lam Tử Ngưng mà kìm nén. Điệu bộ thận trọng đó, giống như một đứa trẻ bất lực. Đá văng búp bê pha lê vỡ vụn dưới chân, Lam Tiêu Hàn đỏ mắt, nhẹ nhàng nói: "Chị... em không trách chị. Em biết, trong thời gian ngắn thì chị cũng khó có thể tiếp nhận sự thật."

Lam Tử Ngưng muốn tránh nhìn đi nơi khác, nhưng nàng biết mình không nên né tránh, liền đứng yên tại chỗ, chờ cậu đến gần. Nhưng khí chất của cậu ta lúc này có phần trùng lặp với Lam Tiêu Tần, giống như một cái bóng đen đánh thẳng tới nàng.

"Chị..." Chạm vào bàn tay lạnh buốt đến kinh người của nàng, Lam Tiêu Hàn bất đắc dĩ khoác áo vest của mình cho nàng: "Cô ta không phải Kha Hựu."

Thật ra... Lam Tử Ngưng biết cậu ta muốn nói gì, biết người kia không phải Kha Hựu, cũng biết cô ấy chưa bao giờ thuộc về mình. Nhưng Lam Tử Ngưng không muốn thừa nhận, cho dù cắn nát môi cũng không muốn thừa nhận.

Lam Tiêu Hàn do dự một chút, kéo Lam Tử Ngưng ngồi xuống: "Chị tỉnh táo một chút, cô ta không phải Kha Hựu."

Lam Tiêu Hàn nhìn chằm chằm sắc mặt Lam Tử Ngưng càng ngày càng tái đi, nghĩ đến nàng lần lượt mù quáng điên cuồng, trong lòng dâng lên một luồng lửa giận không tên.

"Cho dù không phải vì mình thì chị cũng nên nghĩ đến anh trai chứ... Trước khi anh ấy sang Thái Lan, anh ấy vẫn lo lắng cho chị... Chị như bây giờ có xứng đáng với anh ấy không?"

Đang cận kề biên giới tan vỡ, cậu ta lại từng bước ép sát, làm cho Lam Tử Ngưng gần như sụp đổ. Cơ thể Lam Tử Ngưng không ngừng run rẩy, nàng cau mày, cũng không có ý định trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào mảnh pha lê trên mặt đất bị Lam Tiêu Hàn đập vỡ thành nhiều mảnh. Nàng nhìn đế pha lê vỡ tan, chậm rãi ôm cánh tay, co chân lên, cuộn tròn mình.

Lam Tiêu Hàn hối hận, mình không nên lớn tiếng như vậy: "Chị..."

"Tiêu Hàn..." Ngồi ở trên sô pha, Lam Tử Ngưng nhắm chặt mắt, nhếch lên khóe miệng, lộ ra nụ cười khẽ, "Chị hơi mệt mỏi, để chị ngủ một lát."

Lam Tiêu Hàn cất giọng khàn khàn, ngữ khí không che giấu được sự áy náy: "Em xin lỗi."

"Nhớ tắt đèn."

Lam Tử Ngưng vẫn co ro cuộn người, nụ cười lạnh tanh. Có lẽ là nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của Lam Tiêu Hàn, sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân cậu chậm rãi rời đi, Lam Tử Ngưng chậm rãi mở mắt, nước mắt đong đầy, nhưng lại không dám rơi xuống. Lam Tử Ngưng biết mình là kẻ có tội, không có tư cách khóc, không chỉ hại chết Lam Tiêu Tần, còn đích thân buông tha kẻ sát hại anh ấy.

Nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, Lam Tử Ngưng hít sâu một hơi: "Tiêu Hàn... cho chị một chút thời gian... chị sẽ cho cậu một lời giải thích..."

Chán nản ngồi ở góc sô pha, Lam Tử Ngưng liếc nhìn mảnh ghép Kha Hựu chưa ghép xong may mắn còn sót vì đặt dưới bàn cà phê, gắng chống người dậy, chậm rãi di chuyển đến chỗ Kha Hựu hay ngồi. Cơn gió lạnh xuyên qua khe cửa sổ hòa lẫn với hơi ẩm của ngày mưa, thổi bay nhiệt độ trong phòng, và cũng thổi bay mùi hương thuộc về cô.

Trong tay là ly nước của Kha Hựu, Lam Tử Ngưng thuận tay cầm lấy nước lạnh trên bàn, pha một tách trà xanh. Nàng ngồi trên sô pha, nhớ lại những lúc cô ấy rảnh rỗi ngồi đây, chơi xếp hình, đọc tạp chí và uống trà xanh. Đang suy nghĩ, khóe môi vô thức vẽ lên một đường cong nhẹ, cũng quên mất nụ cười như thế bắt đầu xuất hiện từ khi nào, có phải là lần đầu tiên họ gặp nhau không? Hay ở lần đầu tiên em ấy bảy tỏ tình cảm?

Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em ấy, rõ là một người rất bướng bỉnh, bị chuốc thuốc đến không thể kiểm soát mình, mà vẫn từ chối sự giúp đỡ của mọi người. Nhưng vừa nhìn thấy nàng đã nghiêng ngã chạy tới cướp lấy trâm gài tóc của nàng. Người phụ nữ tàn nhẫn ấy, thế mà lại cầm trâm đâm vào tay mình chỉ để tỉnh táo lại...

Lần thứ hai gặp mặt vào thời khắc nguy cấp, lần gặp thứ ba hẹn hò chính thức, lần thứ tư gặp mặt trên đỉnh núi, sau đó là ở từ đường Lam gia, chiếc lắc chân kia...

Hết cảnh này đến cảnh khác trôi qua trước mắt Lam Tử Ngưng, trong lòng nàng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bàn tay chạm đến chiếc lắc bạc trên mắt cá chân, vẫn nhắc nhở nàng rằng, lời nói dối là bắt đầu từ đây.

Đúng, đều là dối trá, Kha Hựu cho tới bây giờ chưa từng nói ba chữ kia...

Nhưng sau đó, rõ ràng là đồng sinh cộng tử hơn một ngàn ngày đêm, cũng là dối trá sao?

Lam Tử Ngưng nghiến răng cầm cái ly lên, còn có bức tranh ghép hình chưa hoàn chỉnh, cây bút của Kha Hựu để trên bàn, cuốn sổ ghi chép và bức tượng pha lê vỡ vụn trên mặt đất, đều cầm lên hết.

Ly nước trên tay bỗng rơi xuống vỡ tan, những mảnh vỡ văng ra khỏi mặt sàn, trước khi nàng kịp cảm nhận được, những mảnh vỡ sắc nhọn đã cắt một vết trên bắp chân nàng.

Máu chảy dọc theo vết thương, màu đỏ tươi chói mắt, từ từ trượt xuống bắp chân, nhuộm đỏ lắc chân màu trắng bạc. Lam Tử Ngưng không khống chế nổi hai chân yếu ớt...

Máu... cái giá đắt!

Đôi tay Lam Tử Ngưng run rẩy, nhặt mảnh sứ trên mặt đất lên. Nàng nhìn cổ tay mình, chậm rãi khều mảnh sứ trên những đường gân nhấp nhô.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến nàng bừng tỉnh. Ôm trái tim đang đập dữ dội của mình, Lam Tử Ngưng hơi cau mày, buồn bã lắc đầu. Nàng vẫn muốn tự lừa dối mình, ít nhất, chừa lại một khoảng trống cho hồi ức.

"Ừm... Tiêu Hàn."

Lam Tử Ngưng cầm điện thoại đang đổ chuông trên bàn lên, nhấn nút trả lời, đầu bên kia là Lam Tiểu Hàn đang cố nén tức giận hỏi thăm.

Đúng rồi, nó đã phát hiện mình mang Kha Hựu chạy khỏi chỗ của Cổ Hồng.

Lam Tử Ngưng cũng không chú ý tới giọng mình đang nghẹn ngào, trong lòng như bị gai đâm, nhưng khóe môi lại nở nụ cười: "Chị sắp về rồi, tới đó nói sau."

"Chị Ngưng..."

Minh Huy đã đợi ở ngoài văn phòng nãy giờ, vẫn yên lặng chú ý tới tình hình trong phòng. Khi nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ và nhìn thấy nàng nhặt từng mảnh vỡ lên, anh đã muốn lao vào kéo nàng ra, nhưng anh biết nàng không hề mỏng manh đến thế. Lam Tiêu Hàn vẫn đang đợi nàng, nàng sẽ không ích kỷ như vậy mà kết liễu cuộc đời mình. Minh Huy ôm lấy vai Lam Tử Ngưng, bế nàng chậm rãi đi ra ngoài: "Trở về thôi."

...

Cảnh sát đến rồi đi, từ đường Lam gia vẫn sáng đèn rực rỡ, nhưng lại vắng tanh, hoang tàn.

Cơ thể được bọc trong bộ âu phục đang run rẩy, Lam Tử Ngưng nhất quyết đẩy Minh Huy ra, cầm hộp đồ vật của Kha Hựu, cung kính quỳ xuống trước tấm bài vị của Lam Tiêu Tần.

Hai tay nàng bấu chặt đùi, cả khuôn mặt vùi trong mái tóc dài.

Cùng với tiếng bước chân dồn dập, Lam Tiêu Hàn tức giận xuất hiện ở từ đường Lam gia. Trong đôi mắt tràn ngập phẫn nộ và ngỡ ngàng, cậu ta nhìn thấy sự cố chấp của nàng. Lam Tiêu Hàn sải bước về phía trước, vươn tay giật lấy hộp đồ đặt bên cạnh nàng.

"Em đã giữ mạng cô ta cho chị, nhưng chị lại thả cô ta đi! Giờ chị lại mang những thứ này đưa đến trước mặt anh cả!"

Lam Tử Ngưng nắm chặt tay Lam Tiêu Hàn, nàng chỉ cười, nàng chỉ có thể cười, dùng nụ cười liều mạng cố gắng để che giấu cảm giác áy náy tràn ngập trong lòng. Đúng, nàng hận Kha Hựu, càng hận bản thân mình hơn, vậy mà vẫn không nở buông bỏ cô ấy. Lam Tử Ngưng cười đến khóe miệng run lên, cười đến nhiệt độ toàn thân hạ xuống, cười nói: "Đừng động nó."

"Lam Tử Ngưng!" Lam Tiêu Hàn hét lớn, dùng sức kéo cái hộp ra: "Chị còn nhớ mình là Lam Tử Ngưng sao?! Còn nhớ người chết là ai không?!"

Lam Tử Ngưng nghiêng người ôm chặt cái hộp: "Đừng động nó."

"Chị điên rồi! Chị điên thật rồi!"

Lam Tiêu Hàn không thể tin nổi, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Lam Tử Ngưng đang mang vẻ thờ ơ. Lòng cậu ta khó chịu, định nhấc chân đá vào chiếc hộp mà nàng đang bảo vệ, nhưng Minh Huy đã kịp thời ngăn lại.

Lam Tiêu Hàn dừng lại, nắm chặt ngón tay.

"Anh Hàn." Minh Huy nhìn Lam Tử Ngưng, "Chị Ngưng đã rất mệt mỏi."

"Chị ơi, coi như em cầu xin chị, tỉnh táo lại đi." Trong lòng Lam Tiêu Hàn cảm xúc cuộn trào, cậu ta nhìn Lam Tử Ngưng, sau đó yên lặng bỏ đi.

Tỉnh táo lại, Lam Tử Ngưng.

Đôi mắt đỏ như máu không còn dấu vết rơi lệ, nàng ngơ ngác nhìn khuôn mặt quen thuộc trong ảnh, môi hơi nhếch lên, Lam Tử Ngưng bình tĩnh thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."

Lam Tử Ngưng nghĩ, có lẽ tử vong là phương pháp nhân từ nhất, nỗi đau như bị xé nát trái tim mới là cách tra tấn tốt nhất.

Khi nỗi đau nổi lên mặt nước, cái gọi là tình yêu trong phút chốc đã tan vỡ, vết sẹo để lại cũng khiến người bàng hoàng. Cô ta chỉ là một người phụ nữ sẵn sàng phản bội mọi thứ và phá hủy mọi thứ để đưa tội phạm ra trước công lý, lợi dụng mày, đùa giỡn với mày, và thậm chí còn hại chết anh trai mày.

Cái người khiến mày điên cuồng tên Kha Hựu kia chưa từng tồn tại, làm sao có thể tồn tại thứ nực cười gọi là tình yêu được.

Không còn lý do gì để lừa dối bản thân, cũng không còn, Lam Tử Ngưng.

Cặp búp bê thủy tinh bị Lam Tiêu Hàn đánh vỡ được Lam Tử Ngưng ghép lại, nàng liều mạng làm suốt cả đêm nhưng nó vẫn nứt ra, không thể đứng vững. Lam Tử Ngưng ôm mảnh vỡ trong tay, quỳ thẳng trước mặt Lam Tiêu Tần, nàng quỳ cả đêm, lại quỳ thêm một buổi sáng.

Lam Tiêu Hàn nhịn không được nữa, cậu ta đi tới, vòng tay qua vai nàng, ý đồ nâng nàng lên: "Đứng lên!"

Đầu gối đau nhức, thậm chí trái tim cũng tê dại vì đau, Lam Tử Ngưng không hề phản ứng. Trong mắt nàng hiện lên vẻ thờ ơ, chỉ ngoan cố ôm chặt mảnh thủy tinh trong tay, gồng mình, không chịu đứng dậy.

"Chị à! Đứng dậy đi!"

Lam Tiêu Hàn dùng sức kéo nàng lên, nhưng đôi chân vốn đã đau nhức của nàng không thể chịu được lực kéo như vậy. Đầu vừa cách mặt đất, nhưng thậm chí còn không thể đứng vững. Thấy nàng sắp ngã lần nữa, Lam Tiêu Hàn nhanh chóng đưa tay ra bế nàng lên.

Đôi mắt của Lam Tử Ngưng lạnh lùng đến mức dường như đã đạt đến điểm đóng băng, cách phòng thủ duy nhất của nàng là bảo vệ chặt búp bể vỡ bằng đôi tay tái nhợt của mình.

"Chị à! Thế là đủ rồi! Đủ lắm rồi!"

Lam Tiêu Hàn yếu ớt lắc đầu, mở mắt ra, nhưng tầm nhìn đã bị nước mắt làm mờ đi.

"Em xin chị, chị tỉnh lại đi, em không cần chị báo thù cho anh cả nữa, em cũng mặc kệ chị muốn làm gì. Chỉ cần chị tỉnh lại thôi. Em đã mất đi anh trai, không muốn mất thêm một người chị gái nữa đâu..."

Cuối cùng, Lam Tử Ngưng tựa hồ đã cạn kiệt chút sức lực cuối cùng, không thể chống cự được nữa, thân thể gầy gò của nàng hoàn toàn thả lỏng, xụi lơ trong vòng tay Lam Tiêu Hàn. Nhẹ nhàng buông bàn tay đang cầm mảnh vỡ ra, Lam Tử Ngưng lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Cám ơn, cám ơn em..."

Nghe nàng nói xong, Lam Tiêu Hàn ôm nàng vào lòng, chậm rãi bước đi: "Sao chị lại ngốc thế... Cô ta căn bản không hề yêu chị..."

Lam Tử Ngưng đưa tay cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt cậu, nhưng cậu lại càng khóc bạo hơn... Lam Tử Ngưng không nói nữa, cũng không an ủi gì, chỉ vùi đầu vào trong cổ áo cậu. Nhìn chằm chằm khuôn mặt Kha Hựu trên bệ thủy tinh, đôi mắt Lam Tử Ngưng dịu dàng đến mức chỉ còn lại tình yêu và quyến luyến...

Đêm hôm đó, Lam Tử Ngưng rất bình tĩnh, không khóc cũng không cười. Nàng nằm trên chiếc giường lớn mà họ đã từng ngủ chung, nhìn chằm chằm vào hai bức ảnh treo trên tường đối diện. Ngơ ngác nằm đó cho đến khi cảm thấy mí mắt nặng trĩu không thể chịu được nữa, nàng mới nhắm mắt lại. Đêm đó nàng ngủ rất yên bình, mơ thấy Lam Tiêu Tần và cha mình, đáng ngạc nhiên là nàng lại không mơ thấy Kha Hựu.

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, Lam Tử Ngưng ăn mặc như thường ngày, thay bộ váy dài, chậm rãi đi tới sảnh phụ nơi tổ chức hội nghị. Nàng biết trong hai ngày qua, mọi việc trong bang đều do Tiêu Hàn xử lý, nhưng nàng cũng biết Lam Tiêu Tần trước đó đã bàn giao, không được để cậu dấn thân vào con đường không thể quay lại này.

"Anh Hàn, lộ trình và thời gian của chúng ta đều đã bị Kha Hựu biết trước, chỉ còn hai ngày nữa là hàng hóa sẽ đến cảng. Hiện tại có phải là chúng ta nên triển khai một số biện pháp không?"

"Người của tôi tìm thấy cô ta trong bệnh viện, nhưng cô ta được cảnh sát bảo vệ, căn bản không thể đến gần. Họ không có cơ hội ra tay, chỉ biết rằng cô ta đã tỉnh."

"Không bằng để hàng ở ngoài khơi vài ngày, chờ bão qua rồi lại vớt lên."

"Tiếp tục, tiếp tục đi hàng." Lam Tử Ngưng không biết khi nói ra những lời này trong lòng mình có cảm giác gì, chỉ biết sẽ không còn có cơ hội làm lại, Lam Tiêu Tần đã chết, bị chính mình hại chết.

Lam Tiêu Hàn ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin nhìn Lam Tử Ngưng. Tuy trông tinh thần nàng vẫn chưa tốt nhưng cũng đã hoàn toàn khác với ngày hôm qua.

"Có thể thả tin về một địa điểm giả tạo khác. Về phần làm cách nào để truyền vào tai cô ta, tôi có cách."

Giọng điệu của Lam Tử Ngưng rất bình tĩnh, khó có thể biết được nàng đang giả vờ hay thực sự kiên quyết như vậy. Khi nói những lời này, ánh mắt của nàng vô cùng dịu dàng, không để ý đến những trưởng bối trong phòng mà chỉ nhìn Lam Tiêu Hàn với nụ cười nhàn nhạt.

"Cô muốn tự chui đầu vào lưới à?" Lam Khai bắt chéo chân, bật tiếng khinh thường, "Ý ta thì, vẫn nên để con tàu ngoài khơi đi."

Sắc mặt Lam Tử Ngưng chập chờn, cặp mắt có ý cười, nhưng không thấy được ánh sáng trong đó.

"Không phải vẫn vậy sao? Cô ta đã biết kế hoạch của chúng ta, có lẽ lô hàng đó đã bị nhắm tới. Nếu như không thử, Lam gia sẽ mất đi cơ hội cuối cùng."

Lam Tiêu Hàn phản ứng lại, lo lắng nhìn nàng: "Chị?"

"Tiêu Hàn, tin chị đi, chị nhất định sẽ báo thù cho anh trai, em không cần lo lắng gì cả. Dù chị có làm gì đi nữa, cũng không cần bận tâm."

Lam Tử Ngưng nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn mọi người: "Tôi cũng sẽ cho Lam gia một lời giải thích. Những gì các người nên có, đều sẽ không thiếu một xu. Nếu có sai một phân, mạng của Lam Tử Ngưng này, đều do các người định đoạt."

Sắc mặt của Lam Tiêu Hàn cũng không được tốt. Bầu không khí lại lần nữa bế tắc, cậu hơi bất an nhìn Lam Tử Ngưng, nhưng cũng không xen ngang, chỉ ngập ngừng gật đầu xem như đồng ý.

Bởi vì Lam Tử Ngưng sẵn lòng gánh vác mớ hỗn độn này, lại còn thề thốt, chuyến đi này dù thành công hay thất bại đều có lợi, mấy người bên Lam Khải cũng vui vẻ thoải mái.

"Cô đã kiên trì như vậy, thôi thì cứ nghe cô."

Khuôn mặt Lan Tử Ngưng cúi xuống nhắn tin làm mái tóc xõa tung càng trở nên u ám. Sau khi mím chặt môi, đầu mày hiện chút nhấp nhô, nàng đột nhiên nhếch miệng mỉm cười, vừa ngẩng đầu lên, đồng tử đã đầy sắc bén.

"Tiêu Hàn, tin tưởng chị."

...

"Cô có chắc chưa? Đây là kế hoạch của cô sao?"

Người trong điện thoại nghi hoặc hỏi, khiến Lam Tử Ngưng không khỏi nhếch môi: "Hiện tại hối hận có phải đã muộn rồi không?"

"Cục đã cử người tới đó, cả hai địa điểm đều có phục kích."

"Ừm."

Lam Tử Ngưng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt, hít một hơi thật sâu, lấy thẻ điện thoại ra, tựa như tùy ý ném cùng điện thoại xuống biển đen.

Bấy giờ, bến cảng xinh đẹp này trông cảng giống một lỗ đen khổng lồ hơn. Chiếc thuyền nhỏ đang chậm rãi tiến về phía biển phát ra âm thanh đột ngột, phá vỡ màn đêm yên tĩnh và quỷ dị vốn có. Đèn pha ẩn trên chiếc thuyền lóe lên, khi nó dần dần chạy đến gần, những người trên thuyền cũng bước ra khỏi cabin, một người đàn ông đội mũ chóp vẫy tay về phía bờ.

Gần bến tàu, Lan Tử Ngưng lặng lẽ đứng dưới ngọn đèn, nguồn sáng duy nhất trong đêm. Nàng mặc chiếc váy lụa hở lưng màu tím từng mặc bốn năm trước. Mái tóc đen xoăn gợn sóng nhẹ bay trong gió lạnh. Trong thời tiết lạnh giá như vậy, gió thổi bay tứ tung trong không trung nhưng nàng vẫn đứng đó bất động.

Đợi đến khi người trên thuyền nhảy lên bờ, nàng mới thu hồi tầm mắt. Trên mặt nàng lại hiện lên một nụ cười khó đoán, nhìn kỹ hơn mới thấy trong nụ cười đó có chút tàn nhẫn.

Nàng im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng cử động cơ thể bị gió đông cứng, chậm rãi từng bước đi về hướng thuyền.

Đến phút cuối, ngay cả Lam Tiêu Hàn cũng không biết gì hết. Lam Tử Ngưng cố ý yêu cầu nội gián ở cục cảnh sát sắp xếp một ít tin tức truyền cho cô, chỉ là muốn đánh cược. Trong tin nhắn đó, người nhận hàng là Lam Tiêu Hàn, nhưng người thực sự đến đây giao dịch lại là Lam Tử Ngưng.

Biết rõ bên đó đã giăng sẵn thiên la địa võng, nhưng nàng vẫn xuất hiện. Là bởi vì không cam lòng, không cam lòng chấp nhận thỏa hiệp khi không có được cô. Là bởi vì muốn hỏi thêm một lần cuối, trong tim cô có từng chứa mình chăng. Là bởi vì muốn cho cô thêm một cơ hội sau cùng, để xem liệu cô có do dự chút nào không...

Nàng chậm rãi lên thuyền, đẩy hòm hộp gỗ chứa đầy bột màu trắng ra. Đúng như dự đoán, Lam Tử Ngưng ngẩng đầu lên, khoảnh khắc quay người lại, liền nhìn thấy người kia giữa đám đông đang chậm rãi đến gần.

Liếc nhìn người trước mặt, đôi mắt lạnh lùng của Lam Tử Ngưng sâu thẳm đến mức không thể nhìn thấy đáy. Đôi mắt đó chăm chú nhìn người nọ.

Kha Hựu đến, cô đang ngồi trên xe lăn, được lão đầu đẩy đi. Bắp chân cô bị băng trắng quấn quanh, trông cô thậm chí còn gầy hơn bốn ngày trước. Đôi mắt cô nhìn thẳng về phía trước, lông mi run rẩy, như thể đang muốn nói điều gì đó.

"Không được nhúc nhích!"

Sự ồn ào và hỗn loạn xung quanh không thể lọt vào mắt nàng. Lam Tử Ngưng vô thức nhếch khóe môi, phát ra một tiếng thở dài không nghe rõ. Nàng nheo mắt nâng khẩu súng lục đã tháo đạn lên, dùng đầu ngón tay thon dài trắng nõn gõ nhẹ vào nòng súng.

"Bỏ súng xuống!"

"Lão đầu." Đinh Tiểu Tuyên cứng rắn đẩy tay lão đầu ra.

Đinh Tiểu Hiên cứng rắn đẩy tay ông già ra.

Lão đầu liếc nhìn Lam Tử Ngưng, rồi nhìn Đinh Tiểu Tuyên, cuối cùng ra hiệu cho người của mình không được hành động hấp tấp.

Đinh Tiểu Tuyên đẩy xe lăn đến gần Lam Tử Ngưng, ánh mắt ấy nhìn chằm chằm vào cô lộ rõ ​​hận ý. Đường nét toàn bộ khuôn mặt của Lam Tử Ngưng rõ ràng mờ đi trong bóng tối, trông như toát ra khí chất độc đoán áp đảo. Đinh Tiểu Tuyên không có trốn tránh, cô đối mặt với chị, mỉm cười với chị, dịu dàng yên tĩnh, nhưng vô cùng yếu ớt: "Bỏ súng xuống, chị không thể đi được đâu."

Lam Tử Ngưng chậm rãi đến gần cô, liếc nhìn từng bộ phận trên cơ thể cô, mỗi ánh mắt, mỗi động tácm đều rất lãnh đạm. Khóe miệng Lam Tử Ngưng nhếch lên, vẻ mặt không có chút thương tiếc nào, nàng đột nhiên xoay khẩu súng lục, chĩa vào đầu mình, thấp giọng cười nhạo: "Nếu tôi chết, cô có đau không?"

Có một loại số phận, đó là hai người cứ giày vò nhau, hết lần này đến lần khác khơi lại vết thương của nhau. Ánh mắt Đinh Tiểu Tuyên rơi vào đôi mắt thống khổ của Lam Tử Ngưng, đôi mắt lạnh lùng lặng lẽ buông xuống, Đinh Tiểu Tuyên xoay đầu, nói: "Không."

"Không ư..."

Trong mắt Lam Tử Ngưng hiện lên ánh lửa, lại quay súng chĩa vào cô. Động tác này tự nhiên khiến đám cảnh sát xung quanh đột nhiên lao lên. Khẩu súng của Lam Tử Ngưng bị đá văng ra xa, thân thể bị đè xuống đất. Nàng vùng vẫy, hung tợn trừng mắt nhìn cô.

"Nếu như ngay từ đầu cô không xuất hiện, có lẽ tôi sẽ không biết thế nào là vui, thế nào là buồn, thế nào là đau. Cảm ơn cô, sao mà tàn nhẫn, suốt bốn năm, từng chút một dẫn tôi vào cái bẫy do cô bày ra, khiến tôi lầm tưởng rằng cô thích tôi, khiến tôi lầm tưởng rằng cô yêu tôi, khiến tôi lầm tưởng rằng chỉ cần có cô là tôi có cả thế giới. Phải, tôi đã sai, quá sai rồi!"

Nàng vốn luôn cô đơn, thật vất vả có người dành cho nàng tình cảm và sự ấm áp, nhưng cuối cùng lại kết thúc như thế này. Lam Tử Ngưng mím môi, dù vậy, trong mắt vẫn mờ mịt hơi nước.

"Cảm ơn vì đã khiến tôi đánh mất chính mình. Cũng cảm ơn vì đã khiến tôi nhìn rõ mọi thứ."

Bất lực nhìn Lam Tử Ngưng bị còng tay, bất lực nhìn Lam Tử Ngưng quỳ trước mặt mình khóc, bất lực nhìn Lan Tử Ngưng gầm thét, Đinh Tiểu Tuyên vẫn luôn nghiêng đầu đi, nghĩ rằng có lẽ mình là một đao phủ máu lạnh, mặc dù nước mắt nóng hổi của Lam Tử Ngưng chảy xuống gò má như muốn chảy thành sông. Nhưng dù nàng có khóc lóc gào thét bao nhiêu, cô vẫn bất động như tảng băng.

Đinh Tiểu Tuyên là một diễn viên xuất chúng, lúc này cô nghe thấy giọng mình rất bình tĩnh, như có thể che đậy rất tốt nỗi đau thấu tâm can bây giờ,

"Chị đã sai, không chỉ một điểm."

Té quỵ dưới đất, Lam Tử Ngưng vừa khóc vừa cười, khuôn mặt lấm lem nước mắt và bụi bặm, trông thật chật vật.

"Rốt cuộc thì, em có từng yêu tôi không?"

Đinh Tiểu Tuyên bật cười, cô phát hiện đôi mắt sưng đỏ của mình không thể rơi được một giọt nước mắt nào nữa. Ánh mắt của cô lướt qua Lam Tử Ngưng, nhìn vết nứt trên mặt đất ven bờ, mấy chùm cỏ xanh gần như muốn nở hoa trong tuyệt vọng.

Nụ cười rạng rỡ, mê người kia còn tàn nhẫn hơn màn đêm dày đặc, như thể nụ cười đó có thể ngay lập tức khiến tất cả các ngôi sao và đám mây bị bao trùm bóng tối.

Lam Tử Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, cuối cùng cũng ngừng khóc, đột nhiên cười nói: "Tiêu Tần, chờ em, hãy chờ em!"

Lam Tử Ngưng đứng ở nơi quay người thì sẽ thấy được, nhưng Đinh Tiểu Tuyên không hề quay đầu lại nhìn nàng, chỉ nghe thấy tiếng còi báo động và nụ cười gần như cuồng ngạo của nàng. Cô không quay lại vì cô biết dù có quay lại, thì họ cũng không thể nhìn thấy nhau.

"Tiểu Tuyên." Lão đầu đẩy xe lăn của Đinh Tiểu Tuyên, nhíu mày, "Về thôi."

Đôi mắt Đinh Tiểu Tuyên đờ đẫn, yên tĩnh dị thường. Cô nhìn về phía bầu trời đầy sao sáng ngời, thấp giọng lẩm bẩm: "Thực xin lỗi."

Ba chữ, từ đây khác đường.

==============

Editor có lời muốn nói: Chính thức kết thúc tiền truyện Ái Ngục. Kể từ ngày đăng văn án 16/12/2017, đến nay là hơn 2000 ngày, chân thành cảm ơn các bạn đọc vẫn gắn bó đến tận đây.

Sắp tới mình sẽ cố gắng hiệu chỉnh lại các truyện đã edit, và kết thúc sự nghiệp xếp chữ tại đây. Một lần nữa chân thành cảm ơn các bạn đọc đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua.

P/S: Tuy nói ngừng xếp chữ, nhưng mình còn vài đồng trên JJ, nên nếu bạn đọc có đề cử bộ nào hợp ý thì mình sẽ làm QT cho nhanh nhé ^v^

Trân trọng cúi chào!

Thân ái và quyết thắng!