Chương 7

12.

Cánh cửa nhà kho bỏ hoang bị đẩy ra.

Giang Trì Dã mặc một bộ âu phục màu đen, đầu tóc ướt sũng, vẻ mặt lo lắng.

Khoảnh khắc nhìn thấy tôi nằm trên mặt đất, hắn ta đã sững sờ trong giây lát.

Tôi yếu ớt hét lên hai chữ: "Cứu tôi với."

"Anh Trì Dã, em sợ quá. Tay và chân của em bị trói. Cô ta điên rồi, muốn gϊếŧ em."

Hắn ta thấy tay chân tôi không bị trói nằm trên mặt đất.

Trong nháy mắt, hắn ta đưa ra lựa chọn, không chút do dự bế Ninh Tử Tịch lên, không quay đầu lại rời khỏi hiện trường vụ cháy.

Tôi nhìn bóng lưng anh mà không cầm được nước mắt.

Tôi nghĩ rằng tôi bị tổn thương đến vậy rồi thì sẽ không quan tâm đến bất kỳ quyết định nào của hắn ta nữa.

Nhưng cảm giác như bị dao cứa vào tim vẫn đau lắm.

Hóa ra, đàn ông thực sự có thể nói không yêu thì không yêu.

Thậm chí trơ mắt nhìn tôi chết.

Sự đồng hành bao năm qua cũng không qua được vài lời vu khống.

Hắn ta không bao giờ hiểu tôi là người như thế nào.

Tất cả những yêu thương trong quá khứ vỡ tan như bong bóng.

Tôi dường như đã nhìn thấy khoảnh khắc tôi gặp hắn ta vào đầu mùa hè năm đó, hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đưa tay về phía tôi, nở nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai và nói hắn tên là Giang Trì Dã.

Đôi mắt hổ phách trong veo của hắn chiếu vào tim tôi.

Hắn ta đã đi cùng tôi qua vô số đêm sau giờ học.

Giúp đưa bà tôi bị thương đến bệnh viện.

Hắn nói với tôi rằng hắn yêu tôi là do hắn ta tự nguyện như vậy, hắn ta sẽ luôn yêu tôi.

Hạt dẻ nóng vào mùa đông và kem tan chảy vào mùa hè.

Hắn bị đánh đến chảy máu nhưng vì yêu tôi, tôi không thích bạo lực nên hắn không bao giờ đánh trả.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, nhìn thấy tôi dưới gốc cây, lần đầu tiên lao tới mà không chút đắn đo và ôm tôi.

Hắn ta nói mình đã làm bài kiểm tra rất tốt và sẽ sớm được ở bên tôi.

Khi tôi sốt, hắn kiên nhẫn nấu cháo, chăm sóc tôi, thức trắng đêm.

Những hình ảnh của quá khứ lướt qua tâm trí tôi một cách nhanh chóng, cuối cùng tôi nhìn thấy hắn nói với tôi rằng đừng bao giờ gặp lại hắn nữa.

Hắn ta từng chút một đã kéo tôi ra khỏi vực thẳm sợ hãi trong quá khứ, bằng hành động của mình nói với tôi rằng hắn khác với những người đàn ông khác, rằng hắn ta sẽ yêu tôi hết mình.

Khi tôi sắp thấy được ánh sáng đến với mình, hắn đã nhẫn tâm đẩy tôi xuống.

Để tôi rơi vào một địa ngục sâu hơn và tối tăm hơn..

Lần này, trong thâm tâm tôi biết rằng, chàng trai mà tôi vô cùng yêu quý đã thực sự chết hoàn toàn.

Hắn ta đã chết vào giây phút khi hết lần này đến lần khác thà tin vào người khác cũng không chịu tin tôi.

Chết ngay khi hắn ta nói với tôi rằng hắn không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa.

Chết trong biển lửa sắp nhấn chìm tôi này.

Tôi biết tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tôi nhặt những mảnh vỡ của chiếc điện thoại di động chưa cháy trên mặt đất và rạch mạnh vào cánh tay của mình.

Để cơn đau đớn làm tôi tỉnh táo được một chút, tôi bấu xuống mặt đất, mười đầu ngón tay rướm máu, cố bò ra khỏi ngọn lửa.

Nhưng ngọn lửa ngày càng lớn, lớn đến mức tôi nghĩ mình sẽ ch.ết ở đây.

Cuối cùng, tôi lại rơi vào hôn mê.