Chương 6

11.

Tiếng cười của tôi đã chọc giận Ninh Tử Tích, cô ta dùng gậy đánh vào lưng tôi khiến tôi ngã xuống đất.

Khuôn mặt dữ tợn của cô ta đầy giận dữ.

"Anh trai tao chỉ yêu mình mày mà thôi, tại sao mày lại hại anh ấy? Nếu ngày hôm đó anh ấy không ra ngoài, anh ấy sẽ không ch.ế.t, còn gia đình tao cũng sẽ không vì cái ch.ế.t của anh ấy mà quá đau buồn, lơ là đề phòng, bị đối thủ làm cho phá sản. Mày có biết những năm này tao đã sống như thế nào không?”

"Tao và gia đình tao bị bắt đi. Hắn xem tao như một con chó bắt lấy lòng hắn, cuối cùng chơi chán, đưa tao đến Đông Nam Á để mua vui cho mọi người. Nếu tao không làm họ vừa ý, tao sẽ bị đánh và chích điện. Là mày hủy hoại cuộc đời của tao, tao vốn nên là một tiểu thư cao sang phú quý, nên được mọi người chiều chuộng mới đúng.”

"Tao thật vất vả lắm, tìm đủ mọi cách để khiến một người đàn ông ở đó thương tao, tao đã dụ dỗ hắn ta thả tao ra. Tao đã chạy một cách tuyệt vọng, sau đó tao đã có thể trở về nước, đến Bắc Thành."

Nghe những gì cô ta nói, tôi mỉm cười hài lòng.

Ninh Tử Tích đối với chuyện bắt nạt tôi cũng không phải là vô tội, một chút cũng không có.

Cô ta ghen tị với điểm số của tôi, sau đó cô ta đã xé sách vở của tôi với một nụ cười trêu chọc, rồi cười nói với anh trai cô ấy.

Cô ta muốn một đứa học sinh giỏi như tôi phải đứng bét trong kỳ thi.

Tôi buộc phải nộp giấy trắng.

Cô ta sai tôi chạy việc vặt như đi mua trà sữa cho cô ta, nói lạnh quá, rồi lại nóng quá, rồi đột nhiên cô ta không muốn uống nữa.

Cô ta cứ ép tôi uống những cốc trà sữa đó cho đến khi tôi uống không nổi nữa và nôn ra.

Cô ta và một nhóm bạn nhìn tôi cười phá lên: "Con quỷ nghèo này ngay cả trà sữa cũng chưa từng uống qua, uống đến khi nôn ra."

Tôi đã từng nghĩ rằng hình khắc trên lưng tôi là ý tưởng của Ninh Yến Thời, nhưng bây giờ xem ra bức ảnh đã xuất hiện trong tay của Ninh Tử Tích.

Hồi đó, chính cô ta nhờ một nhóm người kéo tôi vào phòng, cố tình chụp ảnh.

"Các người đáng phải chịu những điều đó."

"Mày có tư cách gì mà cười, mày có quyền gì mà cười."

Ninh Tử Tịch điên cuồng cầm gậy đánh tôi mấy cái, cho đến khi tôi cảm thấy trong miệng có mùi máu tanh, cả người đau đến không còn sức để nhúc nhích.

Cô ta thậm chí còn cười xảo quyệt hơn.

"Tao tới Bắc Thành tìm mày, cố ý làm cho khuôn mặt của ta có chút giống mày,chỉ cần hai tháng mà hắn đã mắc câu."

"Nếu mày đã hủy hoại gia đình tao, vậy thì tao sẽ cho mày nếm trải cảm giác không còn gì."

"Bị bạn trai sáu năm phản bội, thật khó chịu đúng không. "

"Hôm nay xem hắn cứu mày hay là cứu tao, liệu hắn có tự tay đưa mày đến chỗ ch.ế.t hay không."

Vừa nói, cô ta vừa mò lấy chiếc điện thoại từ trên người tôi, trước mặt tôi xóa hết tin nhắn và ảnh cô ta gửi cho tôi, còn lo chưa đủ nên đốt luôn điện thoại.

Cô ta bình tĩnh lấy điện thoại di động ra và gọi cho Giang Trì Dã.

Tôi bò trên mặt đất, cố gắng hết sức để mở to mắt ra xem cô ta biểu diễn kỹ năng diễn xuất tuyệt vời.

Cô ta khóc nức nở và hét vào điện thoại: “Ừ, em bị bắt cóc, em sợ quá, hình như em nhìn thấy cô ấy.”

Sau khi hét lên kinh hãi xong, cô ta bình tĩnh bẻ gãy điện thoại.

Cô ta cũng gọi người trói cô ta lại.

Sau đó bắt đầu đổ xăng xung quanh.

Cởi trói cho tôi.

Tôi ngã xuống đất, vì bị đánh quá mạnh nên không còn sức để cử động, thậm chí còn hôn mê trong thời gian ngắn.

"Anh ơi, lập tức em có thể báo thù được cho anh rồi."

Ninh Tử Tích hưng phấn nói xong liền châm lửa.

Ngọn lửa lan nhanh, tôi bị ngạt thở bị sặc đến mức tỉnh dậy sau cơn mê.

Tôi muốn di chuyển, nhưng làn khói dày đặc hít vào trong cơn mê khiến tôi ngày càng yếu đi.