Chương 8

13.

Chính cảnh sát đã đưa tôi ra ngoài.

May mắn là trước khi tôi đến cuộc hẹn, tôi đã gọi cho cảnh sát.

Nếu không, tôi thực sự chỉ có thể ch.ết trong biển lửa.

Nhưng hai người nhận tiền của Ninh Tử Tích để bắt cóc tôi, đã cắn ngược lại tôi một vố thật đau.

Họ một mực nói rằng tôi cho họ tiền để bắt cóc Ninh Tử Tích.

Với lời khai của hai người, cộng với việc họ đã in dấu vân tay của tôi trên can xăng và gậy bóng chày.

"Tôi bị bệnh sao mà tự bắt cóc mình còn báo cảnh sát."

"Ai biết cô có phải muốn tính kế hay không."

Những kẻ bắt cóc thậm chí còn nói rằng ngay từ đâu tôi đưa tiền cho chúng để chúng nói rằng Ninh Tử Tịch là kẻ chủ mưu.

Họ sợ tội nặng nên mới khai ra..

Tôi bị tạm giữ với như là nghi phạm và đã bị khởi tố với tư cách là nghi phạm hình sự.

Tại phiên tòa.

Ninh Tử Tích nghĩ nếu cô ta phá hủy điện thoại di động của tôi nên mọi chuyện không cần phải lo lắng gì hết, với hai tên cướp bị mua chuộc đó và nơi đó không có camera giám sát, mọi chuyện có thể lật ngược lại.

Vào ngày diễn ra phiên tòa, luật sư của tôi đã đưa ra bằng chứng do người bạn thân nhất của tôi là Từ Niệm Niệm gửi đến.

Ngày mang điện thoại về, tôi đã cài đặt tự động sao lưu lên đám mây, không chỉ hai tin nhắn mà tất cả những lời cô ta nói trong biển lửa trước trận hỏa hoạn hôm đó đều được cài đặt tự động tải lên đám mây.

Trước khi đến cuộc hẹn, tôi đã kể rõ mọi chuyện với Từ Niệm Niệm, cũng bảo cô ấy gọi cảnh sát.

Giang Trì Dã nghe được đoạn ghi âm đó, mới biết tôi bị oan.

Thứ gọi là bạch nguyệt quang của hắn ta căn bản không phải bị oan uổng.

Tôi được tuyên trắng án trước tòa, còn Ninh Tử Tích thì bị tống giam vì tội bắt cóc, vu khống và cố ý gây thương tích cho người khác.

Khi chúng tôi đi ngang qua nhau, tôi thì thầm vào tai cô ta: "Cô nghĩ tại sao đêm đó trùng hợp lại có một chiếc xe tải như vậy?"

Cô ta ngay lập tức cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của cảnh sát và bóp cổ tôi như một kẻ điên.

"Là mày đúng không! Mày đã lên kế hoạch mọi thứ ngay từ đầu."

Đúng là tôi.

Tôi đã cố tình nghiên cứu tình trạng con đường ở đó.

Người lái xe đó luôn đánh đập vợ, khi vợ anh ta đến bán phế liệu, cô ấy luôn phàn nàn về chuyện đó.

Phàn nàn về việc anh ta đánh đập và phàn nàn về những hành động xấu xa thường ngày của anh ta.

Cô ấy nói rằng vào thứ bảy hàng tháng, anh ta sẽ đi qua con đường đó để giao hàng.

Nhưng anh ta sợ lái xe vào ban đêm, anh ta hay uống rượu để tăng dũng khí nên luôn đυ.ng ch.ết một ít chó và mèo, nhưng anh ta cũng không thèm quan tâm, dù sao trên con đường đó cũng ít người.

Tôi cố ý gọi Ninh Yến Thời đêm đó ra gặp mặt, điểm hẹn nhất định phải đi qua nơi đó, thậm chí tôi còn quan sát trước lộ trình của tài xế mấy lần.

Tôi đã suy nghĩ thấu đáo và lên kế hoạch đem toàn bộ mình đặt cược vào tài xế đo..

Hắn ta đã đồng ý sau suy nghĩ một hồi lâu, vì lần nào tôi cũng chống cự dữ dội.

Hắn ta chết vào đêm hôm đó, như tôi đã dự tính, dưới bàn tay của một người lái xe say rượu.

Bao gồm cả việc đi đến cuộc hẹn lần này, tôi muốn giải quyết Ninh Tử Tích mãi mãi.

Nếu không, bức ảnh trong tay cô ta sẽ là quả bom hẹn giờ đe dọa tôi mãi mãi, đe dọa tôi và bà tôi bất cứ lúc nào.

Tôi biết cô ta cũng là một kẻ điên, cô ta chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là muốn gặp tôi.

Mọi chuyện gần như khiến tôi xém phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Tôi co rúm lại giống như cô ta trước đây đã làm..

Cảnh sát ngay lập tức khống chế cô ta, ấn cô ta xuống đất và bảo cô ta không được cử động.

Trong cơn hoảng loạn, cô ta giật lấy khẩu súng và bắn một phát, may mắn là bắn trượt và không bắn trúng người nào.

Chà chà, hình như cô ta lại thêm một tội nữa thì phải.

Nhà tù sẽ là ngôi nhà mà cô ta ở mãi mãi rồi.