Chương 4: Ngươi, mang nó tới đây

Dịch: Kha La Na

“Rìu của mình!” Trong ảo cảnh, Mạnh Cảnh chung hét lớn, muốn lao xuống vớt rìu.

Thần sông nâng ba chiếc rìu lên, xuất hiện trên mặt sông.

“Chàng trai trẻ, ngươi…”

ÙM——

Thần sông còn chưa nói xong đã thấy Mạnh Cảnh Chu lao đi, ùm một tiếng rơi xuống nước, bọt nước văng lên rào rào lớn hơn cả hắn.

Chuyện gì thế này?

Thần sông ngơ ra, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải loại tình huống như vầy.

Bọt nước dần ít đi cho đến khi biến mất, mặt sông trở nên yên ả đáng sợ, chỉ có khí tức tản ra từ thần sông tạo nên những vòng gợn sóng tròn phía dưới chân.

“Sao lại không có động tĩnh gì vậy, sẽ không chết đuối đấy chứ?” Thần sông lẩm bẩm, thực ra hắn không lo Mạnh Cảnh Chu bị chết đuối, đây là ảo cảnh, chìm cũng không chết được.

Còn chưa đợi thần sông nghĩ ra rốt cuộc Mạnh Cảnh Chu muốn làm gì, chuyện lạ lại xảy ra!

Gợn sóng trên mặt sông tạo nên càng ngày càng nhiều, thần sông cau mày, hắn khống chế lực rất vừa phải, nên đây không phải là do khí tức của hắn tạo nên.

Hắn chợt nhận ra: “Là của tên nhóc vừa nhảy xuống sông!”

Chỉ thấy trong dòng chảy có lẫn khí tức màu vàng kim, hơi nước trên mặt sông tỏa ra tiên ý nhè nhẹ, giống như có thứ gì đó khủng khϊếp đang nằm ở lòng sông!

Thứ khủng khϊếp không biết rõ đó khiến tim người khác đập nhanh!

Mặt sông phun lên ba cột nước, càng phun càng cao, dâng lên một tầng sương màu vàng nhạt tỏa ra khắp mặt sông, khiến trong thoáng chốc thần sông không nhìn rõ được cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Không biết gió từ đâu thổi đến, xua tan đi màn sương vàng nhạt.

Xuất hiện ba bóng người, đều có hình dáng của Mạnh Cảnh Chu, nhưng khí thế so với trước đó có thể nói là trời đất đảo ngược cũng không quá đáng.

Thần sông run rẩy, đó là phản ứng bản năng xuất phát từ tận sâu thẳm trong linh hồn.

Mạnh Cảnh Chu người phàm, Mạnh Cảnh Chu đại năng tu tiên, cùng với… Mạnh Cảnh Chu tiên nhân!

Đây là quy tắc bản nguyên của cái ảo cảnh này: “Vật bình thường rơi xuống sông, sẽ xuất hiện ba loại biến hóa phàm, linh, tiên.”

“Ngươi, mang nó tới đây.” Ba vị Mạnh Cảnh Chu đồng thanh nói, muốn lấy lại chiếc rìu thuộc về mình.

Có Mạnh Cảnh Chu phiên bản tiên nhân ở đây, thần sông nào dám phản kháng, mặc cho y khó dễ.

Mạnh Cảnh Chu tiên nhân cầm lấy chiếc rìu Tiên Khí Khai Thiên, Mạnh Cảnh Chu đại năng tu tiên cầm lấy chiếc rìu Linh Khí Khai Sơn, Mạnh Cảnh Chu người phàm cáo mượn oai hùm, thừa lúc thần sông chưa kịp hoàn hồn, cầm lấy chiếc rìu cũ.

Giành được ba chiếc rìu, ảo cảnh biến mất, Mạnh Cảnh Chu qua vòng.

Những người vượt qua được cửa thứ hai sẽ tạm thời rơi vào hôn mê, đây là cơ chế tự vệ của cơ thể.



Mọi người ở Vấn Đạo tông xem Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu vượt qua vòng hai, rất lâu không thốt nên lời.

Khen họ rất thành thật ư?

Vân Chi cạn lời, nàng có linh cảm, nếu tuyển hai người kia vào Vấn Đạo tông, Vấn Đạo tông vĩnh viễn sẽ không còn ngày nào yên bình.

Hy vọng cái linh cảm này sai!

Thần sông bản thật xuất hiện, cầm trong tay hai chiếc rìu vàng và bạc, hung dữ xông về phía Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.

Thân là thần thủ hộ Vấn Đạo tông, hắn chưa bao giờ chịu sỉ nhục lớn như vậy.

“Tránh ra hết cho ta, hôm nay ta phải dạy dỗ hai thằng nhãi này, chặt hai tay hai chân xong, sau đó nối lại.”

Đệ tử Vấn Đạo tông thấy vậy, vội vàng ngăn vị thần sông đang nổi giận lại.

“Thần sông tiền bối không được chặt mà!”

“Thần sông tiền bối bớt giận.”

“Người tham gia kiểm tra xảy ra chuyện, việc này mà truyền đi thì thanh danh Vấn Đạo tông ta sẽ mất hết!”

Cuối cùng vẫn là Đới Bất Phàm ra mặt, ngăn thần sông đang sôi máu lại.

“Thần sông tiền bối yên tâm, bài kiểm tra thứ ba này là do Đới Bất Phàm ta tự tay thiết kế, nhất định sẽ có thể dạy dỗ hai người họ một trận.”

Thấy Đới Bất Phàm chân thành thề thốt, cam đoan với mình, thần sông mới chịu buông tha.

Bài kiểm tra thứ ba là bài thi quyết định, có hai đề một cái là do Vân Chi ra, tương đối nhẹ nhàng, một cái là do Đới Bất Phàm ra, có chút tàn nhẫn, cả hai đều là kiểm tra đạo tâm, trước đó mọi người đã bỏ phiếu, đều quyết định chọn đề do Vân Chi ra.

Nhưng đề của Vân Chi thì lại quá nhẹ nhàng, cho dù không vượt qua được cũng không bị trừng phạt gì, nếu muốn làm thần sông nguôi giận, chỉ có thể chọn đề của Đới Bất Phàm.

Vân Chi không có ý kiến gì về việc này.

Cho hai tên kia ngậm hành cũng rất tốt!

Vòng hai đã đánh trượt số lượng lớn người, đối mặt với sự cám dỗ của ba chiếc rìu, nhiều người đã tuân theo ham muốn trong lòng mà gạt thần sông rằng cái họ đánh rơi là rìu Khai Thiên và Khai Sơn.

Những người bị đánh trượt rời khỏi ảo cảnh, không ngừng than thở rằng cửa thứ hai của Vấn Đạo tông khó quá.

Có điều cũng không phải ai cũng than rằng cửa thứ hai quá khó, ví dụ như là những người đã qua được cửa thứ hai.



“Cửa thứ hai không ngờ lại dễ vậy.” Man Cốt nói, “Chỉ cần nói thật là xong.”

Những người đang chờ cửa thứ ba lần lượt gật đầu, cũng nói giống Man Cốt.

“Gì chứ? Hóa ra không phải bắt chúng ta nhảy xuống sông, giành lại rìu từ tay thần sông sao?” Mạnh Cảnh Chu kêu to, sao cách làm của người khác không giống hắn vậy?

Lục Dương trừng mắt với Mạnh Cảnh Chu, cảm thấy hắn ta thật ngốc mà: “Nếu thần sông không phải là ảo giác mà là bản thể thật, chẳng phải làm vậy ngươi sẽ đắc tội với thần sông sao?”

“Ngươi phải giống như ta, mượn rìu của thần sông, rồi quăng lại xuống sông, như thế thì ba cây rìu đó đều tính là do chúng ta đánh rơi.”

Mảnh Cảnh Chu chợt tỉnh ngộ: “Vẫn là ngươi thông minh.”

Mọi người im lặng nhìn Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đúc kết kinh nghiệm, bắt đầu nghi ngờ cách bọn họ vượt ải có sai không vậy?

Man Cốt khẽ gật đầu, hắn nhớ phụ thân từng nói, Man tộc thượng cổ xém bị diệt vong, chỉ vì bọn họ tự cao tự đại, không chịu học tập, thân là con cháu đời sau, nhất định phải khắc phục khuyết điểm, khiêm tốn học hỏi người khác.

Man Cốt cảm thấy mình đã tìm thấy đối tượng để học hỏi rồi.

Đang lúc mọi người thảo luận về cách vượt ải chính xác, thì Vân Chi và Đới Bất Phàm cùng các đệ tử Vấn Đạo tông xuất hiện.

Khóe miệng Đới Bất Phàm cong lên ý cười, hắn vừa trở bàn tay, một ngọn núi to cỡ lòng bàn tay xuất hiện, ngọn núi lớn lên theo gió, trong vòng mấy nhịp thở đã cao đến trăm trượng.

Mọi người khẽ thán phục, chiêu này cũng hiếm thấy ở giới tu tiên.

Trên núi cây cối um tùm, rậm rạp xanh tốt, không khác gì núi thật, sườn núi còn có dãy bậc thang dài, dẫn thẳng lên tới đỉnh.

“Vật này tên là núi Vấn Tâm, là vật do ta xin trưởng lão luyện chế cho, trên núi Vấn Tâm, tiên phàm như nhau, việc các ngươi phải làm chính là leo lên núi Vấn Tâm này, leo càng cao, thì thể hiện tâm càng kiên định.”

“Leo lên đến bậc thứ năm mươi, là có thể qua ải.”

Có người thắc mắc: “Nếu như vậy, chẳng phải Man Cốt sẽ chiếm ưu thế sao?”

Man Cốt mười lăm tuổi nhưng có thân hình của người hai lăm hai sáu tuổi, cao hơn người khác cả cái đầu, leo núi thực sự sẽ có lợi thế, sải chân rộng, một bước bằng hai bước của người khác.

Đới Bất Phàm cười nói: “Không cần lo lắng vấn đề này, núi Vấn Tâm sẽ đưa tố chất thân thể của mọi người về ngang nhau, bất kể người phàm hay tu tiên, ở trên ngọn núi Vấn Tâm này của ta đều sẽ thành người phàm cả.”

“Có hạn chế thời gian không?” Một người khác hỏi.

“Không có.”

Mọi người liền vui mừng, không hạn chế thời gian, chẳng phải đồng nghĩa với có thể thi mãi sao? Sao phải lo đến việc không thể qua cửa thứ ba chứ?”

Chẳng lẽ cửa thứ ba chỉ là hình thức thôi à?

“Có thể dùng pháp bảo không?” Bọn họ có pháp bảo đặc chế do trong tộc ban cho, không cần có linh khí kích hoạt vẫn có thể sử dụng, là công cụ rất tiện lợi.

Nụ cười của Đới Bất Phàm có chút vui sướиɠ khi người khác gặp họa: “Có thể.”

Nếu như pháp bảo có thể dùng được.