Chương 5: Ta cảm thấy thứ mà vòng ba kiểm tra chính là trí tuệ

Dịch: Kha La Na

Mọi người lên núi Vấn Tâm, không cảm thấy gì cả, chỉ có một mình Man Cốt, cảm thấy sức lực của mình đang giảm xuống một cách rõ rệt, tiêu chuẩn thể chất ngày càng giống với mọi người.

Dòng máu Man tộc thượng cổ sôi trào trong cơ thể hắn dần trở nên bình lặng, không thể cung cấp cho hắn nguồn sức mạnh dồi dào bất tận được nữa.

Mọi người cứ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng đều nhìn Man Cốt người cường tráng nhất.

“Ta leo trước vậy.” Man Cốt thấy mọi người đều nhìn về phía mình, cũng không khách khí, dứt khoát làm người tiên phong.

Một bậc, hai bậc, ba bậc… mười bậc.”

Mười bậc thềm đầu tiên Man Cốt đi rất nhẹ nhàng, bắt đầu từ bậc thứ mười một, áp lực dần hiện ra, hắn cảm thấy như mình đang vác một tảng đá trên lưng, leo càng cao tảng đá càng nặng.

Có điều vẫn nằm trong khả năng chịu đựng được.

Tiếp tục thôi.

Man Cốt thở dốc vài cái, ổn định hơi thở, hướng tới bậc thềm thứ hai mươi.

Man Cốt leo lên bậc thứ hai mươi, bước đi càng ngày càng gian nan, tốc độ leo lên càng ngày càng chậm.

Ở bậc thứ hai mươi chín, lưng của Man Cốt đã bắt đầu thấm mồ hôi, ướt đẫm cả áo, hắn buộc phải dừng chân, thở hổn hển, ngồi xuống bậc thang nghỉ chân.

“Cho dù ngồi xuống vẫn phải chịu áp lực.” Man Cốt nghiến răng, thầm nghĩ, chứ mệt chẳng muốn nói. Giờ hắn chẳng qua là đổi tư thế từ đứng vác đá sang ngồi vác đá mà thôi, tốc độ hồi phục rất chậm.

Mọi người thấy Man Cốt khổ sở như vậy, liền hiểu núi này không dễ leo, trong lòng có chút căng thẳng.

Có người nói nhỏ: “Ta từng nghe trưởng lão trong tộc kể về nơi tương tự, núi Vấn Đạo này có thể là đang kiểm tra lòng cầu đạo, người càng đơn giản, tâm chí kiên định thì lòng cầu đạo càng thuần khiết, Man Cốt xuất thân từ Man tộc thượng cổ, nổi tiếng nhờ cơ bắp, ngay cả hắn còn khổ như vậy, thì chỉ sợ chúng ta sẽ càng khó khăn hơn!”

“Khẩu quyết tĩnh tâm giúp bình tĩnh lại, có hiệu quả không nhỉ?” Có người khác nghĩ ra cách.

Cửa thứ ba yêu cầu leo đến bậc thứ năm mươi, chứ cũng không yêu cầu bao nhiêu người đến trước mới được tính, nên hiện giờ giữa bọn họ không có quan hệ cạnh tranh.

Mọi người gật đầu lia lịa, cảm thấy đây đúng là cách hay, trưởng bối nhà nào cũng đã truyền thụ qua loại khẩu quyết tương tự, dùng để tu thân dưỡng tính.

Lục Dương há hốc mồm, hắn chả biết cái khẩu quyết tĩnh tâm nào cả.

“Cần ta chỉ cho ngươi một đoạn khẩu quyết tĩnh tâm không?” Mạnh Cảnh Chu hỏi.

Lục Dương lắc đầu: “Trước mắt khỏi đi, ta nghĩ cách khác vậy.”

Mạnh Cảnh Chu thấy vậy, cũng không ép Lục Dương học khẩu quyết.



Mạnh Cảnh Chu tỉnh lại từ trong trạng thái nhập định, cảm thấy lòng mình tĩnh lặng chưa từng có.

Khẩu quyết tĩnh tâm có hiệu quả!

Thời gian nhập định của Mạnh Cảnh Chu dài hơn những người khác, lúc hắn tỉnh lại thì những người khác đã ở bậc thang hai mươi đến ba mươi rồi, lưng ướt đẫm mồ hôi, muốn bước tiếp bước nào đều cần nghị lực cực lớn.

Mồ hôi đầm đìa ướt cả hai má, nhưng không có nỗi sức để lau mặt.

Có người muốn tìm đường khác, nghĩ rằng chắc áp lực chỉ có trên bậc thang thôi, nên đã định đi vòng từ vùng núi bên cạnh bậc thang sang bậc thứ năm mươi, nhưng lúc hắn đến vùng núi bên cạnh mới phát hiện ra cách này không xài được, toàn bộ ngọn núi Vấn Tâm đều là càng lên cao áp lực càng lớn.

Còn có người muốn dùng pháp bảo, kết quả nhận ra pháp bảo bị mất đi năng lực, cho dù pháp bảo có thần kỳ đến đâu, nếu không kích hoạt được cũng trở thành đống sắt vụn mà thôi.

Chả trách Đới Bất Phàm không quan tâm đến việc bọn họ sử dụng pháp bảo.

Lục Dương rớt lại phía sau tất cả mọi người nên nhìn thấy rõ nhất.

Hắn để trần một chân, ngồi xổm ở bậc thang thứ mười, hơi suy tư, không biết đang quan sát cái gì.

“Ngươi đang làm gì đó, những người khác đã leo rất xa rồi.” Mạnh Cảnh Chu tò mò hỏi.

Lục Dương không nói gì, tay cầm chiếc giày.

Lục Dương ném chiếc giày đi, chiếc giày liền rơi xuống bậc thứ mười một: “Ngươi đến nhặt lên thử.”

Mạnh Cảnh Chu chả hiếu ý của Lục Dương, nhưng vẫn làm theo, ngay sau đó hắn phát hiện chiếc giày trở nên nặng hơn trước, như thể bên dưới có thứ gì đó đang kéo lại.

Mạnh Cảnh Chu dường như hiểu ra đôi chút, ném chiếc giày lên bậc thứ mười hai, phát hiện tốc độ rơi của nó giống với ở bậc thứ mười một, lúc nhặt lên thì lại nặng hơn bậc thứ mười một.

“Phát hiện ra quy luật gì rồi?”

Mạnh Cảnh Chu nhíu mày: “Vật thể không rơi xuống đất, áp lực sẽ không truyền lên trên vật thể, chỉ có vật thể chạm đất, mới bị gia tăng ngoại lực.”

“Không sai.” Lục Dương đấm vào lòng bàn tay, hiếm khi có người nghĩ giống mình cho nên hắn rất cao hứng.

Mạnh Cảnh Chu hơi trầm tư, hắn đang trong trạng thái tĩnh nên động não rất nhanh: “Bậc thang này nghiêng, nơi này lại nhiều cây cối như vậy, chúng ta có thể làm một cái thang hình số 7, một đầu chôn xuống đất, một đầu khác nối lên bậc thứ năm mươi.”

Lục Dương nói một cách chắc chắn: “Đúng vậy, thứ mà vòng ba này kiểm tra chắc hẳn là trí tuệ của chúng ta rồi, đây chính là đáp án tiêu chuẩn.”

Mạnh Cảnh Chu hiểu ý của Lục Dương, liền đưa ra một vấn đề khác: “Chúng ta chặt cây bằng cách nào đây?”

Bọn họ không có cưa hay rìu gì, làm sau chặt cây làm thang được?

“Trên người ngươi có pháp bảo nào bén không?” Lục Dương đã sớm nghĩ tới vấn đề này.

Hắn từng định hợp tác với người khác, đáng tiếc những người kia đều không hiểu cách nghĩ của hắn.

Mạnh Cảnh Chu lấy ra một con dao: “Cái này là tộc lão lén đưa cho ta phòng thân, dùng ý niệm để kích hoạt, tốc độ có thể so với Kim Đan kỳ, chỉ có điều ở núi Vấn Tâm này không xài được.”

“Không sao, chỉ cần bén là được.” Lục Dương cười nói, Mạnh gia là tộc lớn, pháp bảo do bọn họ luyện chế dù không có cách nào kích hoạt, thì độ sắc bén của nó cũng đã vượt xa rìu cưa ở nhân gian rồi.

Vừa thích hợp để chặt cây.

“Lại đây mà xem, lúc ngươi nhập định, ta đã thiết kế bản vẽ xong rồi.”

Lục Dương dẫn Mạnh Cảnh Chu tới chỗ có cát nhuyễn, nơi đó có bản vẽ do Lục Dương thiết kế, chính là chiếc thang hình số “7”.

Hai người bàn bạc với nhau một lát, rồi mới bắt tay vào làm.

Dao của Mạnh gia thật sự rất bén, những thân cây thô to dưới lưỡi dao cũng chỉ như tờ giấy, hai người nhanh chóng gọt thân cây thành từng miếng gỗ có hình thù kỳ dị.

Bên trong phạm vi núi Vấn Tâm tu sĩ cũng như người phàm, cây cối có thể sinh trưởng ở đây đương nhiên cũng là loại bình thường nhất.

Ngay sau đó Mạnh Cảnh Chu phát hiện ra vấn đề.

“Nối hai miếng gỗ này lại thế nào đây? Chưa kể trên tay chúng ta không có cái đinh nào, cho dù có đinh cũng không nối được hai miếng gỗ dày như vậy.”

“Có nghe qua cấu trúc mộng lỗ bao giờ chưa?”

“Chưa.”

Lục Dương đành chịu, một bên cầm lấy con dao gọt chỗ nối tiếp của khối gỗ thành kết cấu “mộng lỗ”, một bên giải thích cho Mạnh Cảnh Chu về trí tuệ dân gian.

“Chỗ lồi ra này gọi là mộng, chỗ lõm vô như này là lỗ, khi ghép hai cái lại thì được cấu trúc mộng lỗ. Đặc điểm lớn nhất của cấu trúc mộng lỗ này là không cần dùng đinh vẫn cực kỳ chắc chắn.

Mạnh Cảnh Chu lắng nghe rất chăm chú, thứ Mạnh gia sử dụng để chế tạo công cụ là linh khí, thuật luyện khí, chứ chưa dùng kết cấu mộng lỗ bao giờ.

Mấy người trên bậc thang mồ hôi chảy ròng ròng, thở hổn hà hổn hển chỉ vì để lao lên được bậc thứ năm mươi, trở thành người đầu tiên vượt qua cửa ải.

Chắc có lẽ người đầu tiên vượt qua cửa ải sẽ được Vấn Đạo tông tán thưởng, trở thành đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm.

Mọi người cũng đã rõ vì sao lại không hạn chế thời gian rồi, leo núi quá tiêu hao thể lực, nếu nán lại lâu thì ngay cả đứng cũng không nổi, chứ đừng nói là leo núi.

Hai người ở phía dưới bậc thang cũng đổ mồ hôi như mưa, thở phì phì vì mệt, mất hơn nửa ngày trời để chặt cây, thử đi thử lại nhiều lần, cuối cùng cũng làm xong cái thang.

Hình dáng cái thang kỳ lạ, trên nhỏ dưới to, cong ở phần cuối, thay vì nói là cái thang thì gọi nó là số “7” khổng lồ đúng hơn.

Mảnh đất xung quanh trụi lủi, giống như bị con yêu lợn khổng lồ nào cạp mất một miếng.

Có đệ tử Vấn Đạo tông liếc trộm Đới Bất Phàm một cái, họ vẫn nhớ rõ sư huynh Đới Bất Phàm thích nhất là khoe ngọn núi Vấn Tâm xanh tươi rậm rạp của mình.

Khóe mắt Đới Bất Phàm giật giật, vô thức siết tay lại.