Chương 3: Vừa nhìn đã thấy thật thà

Dịch: Kha La Na

“Tại sao tên phổ thông lại nghe hàn lâm hơn cả tên học thuật thế?” Lục Dương ở phía sau khẽ thắc mắc.

“Bởi vì vị tiền bối linh căn thuần dương đầu tiên tự gọi linh căn của mình là đơn thân linh căn.” Tu vi của Vân Chi sâu không thể lường, tiếng thắc mắc nhỏ của Lục Dương không khác nào nói bên tai nàng, nghe thấy rất rõ.

Vân Chi ngưng một lúc, lại nói: “Giới tu tiên có thói quen tôn trọng các vị lão tiền bối độc thân.”

Nói thêm câu này như thể để tăng sức thuyết phục.

Mạnh Cảnh Chu đương nhiên là được thông qua cửa thứ nhất, tiếp sau Mạnh Cảnh Chu chính là Lục Dương.

“Hả?! Lại là đơn linh căn?!” Con ngươi Đới Bất Phàm hơi co lại, hồi nãy mới than hơn nửa ngày rồi chưa thấy đơn linh căn nào, giờ lại gặp liên tiếp hai người.

“Ta, đơn linh căn?” Lục Dương chỉ vào mình, tim đập bình bịch, cảm giác cứ như nghe nhầm, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.

“Không sai, ngươi là đơn linh căn biến dị, kiếm linh căn.” Đới Bất Phàm gật đầu khẳng định, hắn đoán căn cốt chưa sai bao giờ.

Kiếm linh căn, kiếm chủng trời sinh, không thể cản phá, sức tấn công mạnh!

Đại sư tỷ Vân Chi có hơi kinh ngạc nhìn Lục Dương, nàng đồng ý lên xe ngựa chỉ là do tùy ý, không ngờ rằng hai người trên xe đều là thiên tài tu hành hiếm thấy.

Ánh mắt mọi người càng ngày càng nóng rực, những cô nàng trạc tuổi Lục Dương bắt đầu tính toán, chỉ hận không thể bắt Lục Dương về làm rể để gia nhập thế lực sau lưng họ.

Khác với Mạnh Cảnh Chu có Mạnh gia làm chỗ dựa, Lục Dương rõ ràng xuất thân từ người thường, không có ai chống lưng cả.

Thiên phú cực cao, lại không có thế lực, thực sự là đối tượng ở rể tốt nhất.

Quan trọng nhất là có thể lấy vợ sinh con!

Lục Dương cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình cứ quái quái thế nào, vội tiến vào cửa thứ hai.

Phía sau lưng Đới Bất Phàm là một cánh rừng trúc, cửa thứ hai sẽ tiến hành trong rừng trúc này.

“Sao rồi, linh căn của huynh là gì?” Mạnh Cảnh Chu thoát khỏi cái bóng linh căn độc thân rất nhanh, tràn đầy phấn chấn hỏi thăm Lục Dương.

Đơn thân linh căn thì sao chứ, trên con đường thành tiên trải đầy khô cốt, nữ sắc chẳng qua chỉ là bộ xương hường phấn mà thôi, gì mà trái phải có tiên nữ bầu bạn, hắn không cần!

Tuy Lục Dương có thể vượt qua cửa thứ nhất, nhưng nghĩ tới thiên phú siêu nhiên của mình cả thế giới chỉ có một, của Lục Dương cũng chỉ là cấp độ song linh căn.

Hắn là thiên tài đơn linh căn tuyệt thế, thì dĩ nhiên phải quan tâm đến thiên tài bình thường rồi.

“Kiếm linh căn.”

“Bà nội huynh.”

“Hử?” Lục Dương mờ mịt chả hiểu gì.

Lại qua gần nửa ngày, những người xếp phía sau từ từ tiến vào cửa thứ hai, Đới Bất Phàm đã loại đi những người căn cốt không đạt chuẩn.

Nghe những người đến sau thảo luận, có vẻ như đã xuất hiện vài cá nhân thể chất đặc biệt, nhưng còn chưa nghe ngóng được rõ ràng thì đại sư tỷ Vân Chi đã xuất hiện trước mặt, nhẹ nhàng buông một câu: “Chuẩn bị bắt đầu cửa thứ hai”, sau đó lại liền biến mất khiến mọi người đều kinh ngạc.

Sương mù dày đặc dần bốc lên, tựa sóng tựa khói, bồng bềnh như nước, giống một tấm màn khổng lồ bao trùm lấy mọi thứ bên trong rừng trúc.

Mọi người theo bản năng đều muốn giãy giụa, nhưng không có tác dụng gì, cả người vô lực, ý thức dần trở nên mơ hồ.

Đây là rừng trúc ảo mộng, một vòng thuộc đại trận hộ tông, bọn họ sao có thể chống lại được.

Đới Bất Phàm cười khặc khặc nói: “Rơi vào rừng trúc ảo mộng sẽ khiến bọn họ quên đi thân phận, quên đi khảo nghiệm, quên hết mọi thứ, để đưa ra phản ứng chân thật nhất, không biết bao nhiêu người có thể qua cửa thứ hai này nhỉ?”

“Hy vọng có nhiều người qua được ải một chút, đợt này có mấy hạt giống tốt, không qua được cửa hai thì thật là đáng tiếc.”

Vân Chi vẫn chưa đá Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu ra khỏi cuộc thi, bởi vì đề thi Mạnh Cảnh Chu lấy được không phải đề của năm nay, mà là đề năm ngoái.

“Cũng không biết là vị trưởng lão nào bán.”

“Đới sư đệ cảm thấy ai có thể vượt qua được cửa ải thứ hai này?”

“Đương nhiên là tên Man tộc thượng cổ kia, Man tộc thượng cổ vốn nổi tiếng là đầu óc đơn giản, tính cách cũng không có gì đáng ngờ."

“Ta thấy đơn thân linh căn và kiếm linh căn kia cũng không tồi, vừa nhìn đã thấy thành thật.”

Vân Chi nhớ tới cảnh Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu bàn bạc cách gian lận trong xe ngựa, cảm thấy hai người bọn họ chả giống người thành thật được miếng nào.



“Ta đang ở đâu đây?” Chàng trai lực lưỡng Man tộc thượng cổ tên gọi là Man Cốt, nghi hoặc nhìn xung quanh, quên mất tiêu nãy vừa xảy ra chuyện gì.

Hắn ta đứng bên bờ sông với chiếc rìu cũ nát trên tay, dòng sông nhỏ gợn sóng lấp lánh, trông thật đẹp.

Man Cốt trượt tay, chiếc rìu cũ rơi tõm xuống sông, Man Cốt vừa định lao theo thì thấy dòng sông sủi bọt khí ùng ục, sủi càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn, một nhân vật thần tiên xuất hiện với tiên khí bồng bềnh, ba chiếc rìu kiểu dáng khác nhau lơ lửng trước mặt.

“Chàng trai trẻ, ta là thần sông, vừa nãy ngươi đánh rơi chiếc rìu cũ này, hay là chiếc rìu Linh Khí Khai Sơn, hoặc có thể là chiếc rìu Tiên Khí Khai Thiên bên kia chăng?”

Linh Khí Khai Sơn và Tiên Khí Khai Thiên là hai chiếc rìu cực kỳ nổi tiếng ở đại lục Trung Ương, ngau cả người phàm không có thiên phú, một khi có được 2 thanh rìu này cũng có thể một bước lên trời, trở thành nhân vật tầm cỡ.

Man Cốt buột miệng nói: “Là cây rìu cũ.”

Thần sông hơi mỉm cười: “Quả thực là một chàng trai thành thật, thế thì ba cây rìu này tặng ngươi cả.”

Man Cốt thông qua cửa thứ hai.

“Tỷ xem, ta đã nói Man Cốt chắc chắn sẽ qua được cửa thứ hai, để ta xem xem đơn thân linh căn và kiếm linh căn sẽ lựa chọn thế nào.” Đới Bất Phàm tràn đầy háo hức xem tiếp.

Thứ mà vòng hai kiểm tra là sự thành thật, tiêu chuẩn để qua cửa là lấy được ba chiếc rìu.

Thần sông cũng không phải là ảo giác, hắn được sinh ra từ con sông nhỏ uốn quanh rừng trúc, là sinh linh do trời sinh trời dưỡng.

Phân thân của hắn nhiều vô kể, tiến vào mộng cảnh để kiểm tra mọi người.

Thần sông thích những người thật thà, cách vượt qua cửa thứ hai chỉ có một, đó là thành thật trả lời câu hỏi của thần sông, để thần sông tặng cho ba cây rìu.



“Hả? Sao rìu lại rơi xuống sông rồi?” Lục Dương có chút kỳ quái, hắn cảm giác như có sức mạnh không rõ nào đó ép mình phải đánh rơi chiếc rìu.

Thần sông lại xuất hiện, hiền lành hỏi Lục Dương: “Chàng trai trẻ, ta là thần sông, vừa nãy ngươi đánh rơi chiếc rìu cũ này, hay là chiếc rìu Linh Khí Khai Sơn, hoặc có thể là chiếc rìu Tiên Khí Khai Thiên bên kia chăng?”

Lục Dương ngồi xổm xuống, hắn mắt quét qua ba thanh rìu khác nhau, ngẩng đầu nhìn thần sông như thể nhìn kẻ thiểu năng, trong ánh mắt có chút thương hại: “Trong này có hai chiếc rìu là của ngươi, ngươi không biết cái nào là của mình à, sao còn hỏi ngược lại ta chứ?"

Nét cười trên mặt thần sông cứng đờ, nhất thời không biết nên nói gì, đành thuận theo lời Lục Dương mà nói: “Quả thật ta cũng không biết hai chiếc rìu nào là của mình.”

Lục Dương cảnh giác nhìn thần sông, “Vậy nếu ta chọn một chiếc rìu rồi, xong đột nhiên ngươi nhớ lại hai chiếc nào là của ngươi thì sao.”

“Tuyệt đối sẽ không.” Thần sông thề thốt nói.

“Cho ta xem thử ba cây rìu này.”

Thần sông đưa ba cây rìu cho Lục Dương.

Lục Dương vừa nhận lấy liền quăng rìu xuống lại sông: “Ngươi hỏi lại câu hồi nãy lần nữa được không?”

Thần sông nói theo phản xạ có điều kiện: “Thứ ngươi vừa đánh rơi là chiếc rìu cũ này, hay là chiếc rìu Linh Khí Khai Sơn, hoặc có thể là chiếc rìu Tiên Khí Khai Thiên?”

Gương mặt Lục Dương tươi cười: “Đều là của ta cả.”

Thần sông: “...”

Thần sông nghiến răng nói: “Quả thực là một chàng trai thật thà, thế thì ba cây rìu đều tặng ngươi.”