Chương 5

Harry biến mất.

Sáng sớm tỉnh lại không thấy bóng dáng Harry, Albus liền có một vài suy đoán mơ hồ. Harry không muốn ở lại, ngay từ đầu anh đã biết rõ điều này. Albus không buồn, hoặc có lẽ anh đã quen với cảm giác vô vọng và không còn bị ảnh hưởng bởi thứ cảm xúc mang tên nỗi buồn nữa.

Anh triệu hồi Viên đá Phục sinh và xoay nó ba lần trong tay. Viên đá màu đỏ tím sáng lên, chỉ cho Albus một hướng. Albus không hề do dự đuổi theo hướng có ánh sáng.

Anh muốn đưa Harry trở lại. Bất kể đối phương đi đâu, anh đều muốn đưa Harry quay về.

>>>

Albus đến Trang viên Potter trước.

Vợ chồng Potter rất bất ngờ trước chuyến viếng thăm của Albus, nhưng Gryffindor nhiệt tình hiếu khách không hỏi nhiều liền mời anh vào nhà. Fremont và Euphemia lớn hơn Albus ba tuổi, thời đi học Albus cũng không tiếp xúc nhiều với cặp đôi nổi tiếng nhà Gryffindor. Nếu Albus không trải qua nửa năm tự cô lập, có lẽ anh vẫn có thể trò chuyện tự nhiên cùng gia đình Potter. Tuy nhiên việc sống biệt lập trong thời gian dài khiến Albus gần như quên mất cách giao tiếp với người khác. Albus bồn chồn nghĩ xem chính mình này xưa sẽ nói chuyện như thế nào.

“Albus Dumbledore. Thật là một vị khách bất ngờ. Cậu biết đấy, nhà Dumbledore chưa bao giờ đến thăm chúng tôi.” Fremont rót trà cho Albus. “Để tôi nói cậu nghe, cậu có thể đến thăm chúng tôi thường xuyên hơn.”

“Tôi rất xin lỗi, ngài Potter.” Albus cụp mắt xuống, “Đây rõ ràng là sai lầm của tôi.”

“Fremont.” Fremont ngắt lời Albus, “Nếu cậu không ngại.”

“Tất nhiên.” Albus đồng ý, “Anh cũng có thể gọi tôi là Albus.”

“Vậy thì, Albus.” Fremont nhấp một ngụm trà nóng, khói bốc lên nghi ngút làm mờ đi hình dáng của anh ta, nhưng ánh mắt thăm dò vẫn rất rõ ràng, “Tại sao hôm nay cậu lại đột nhiên nghĩ đến chuyện viếng thăm?”

Đôi mắt của Albus nhìn ra ngoài cửa sổ. Hoa hồng đỏ nở trong tuyết, màu đỏ như máu cùng với sắc trắng chói mắt, tạo thành sự tương phản rõ rệt. Màu tuyết chói lóa làm cho màu đỏ trở nên sống động hơn.

“Cảnh tuyết luôn khiến người ta nghĩ đến những điều bi ai.” Albus ngầm ám chỉ, “Gần đây tôi có thu thập một hạt giống, nhưng nó không thể sống sót qua mùa đông.”

“Hạt giống không nảy mầm vào mùa đông, Albus, tôi tưởng cậu biết điều này.” Fremont đặt tách trà xuống, đôi mắt nâu của anh ta chạm phải ánh mắt của Albus. Sự tò mò không thể che giấu hiện rõ ràng trong đôi mắt nâu đó.

“Tôi cũng từng nghĩ như vậy.” Albus mỉm cười, “Nhưng sáng sớm khi tôi đi ngang qua sân nhà anh, nhìn thấy những bông hồng nở rộ trong tuyết, tôi mới nhận ra sai lầm mình đã phạm phải trong quá khứ.”

Khi Albus nói xong, nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Fremont, anh biết mình đã tiếp cận đúng hướng.

“Nhận ra sai lầm của mình, tôi liền mặt dày mà gõ cửa trang viên với mong muốn được chỉ dạy về bí quyết trồng hoa.”

“Thì ra là vậy, không ngờ cậu cũng thích hoa!” Fremont cười, sau đó hơi ngượng ngùng vò rối mái tóc đen của mình, “Euphemia thích hoa hồng nên tôi đã dùng mọi biện pháp có thể nghĩ ra để ngăn chúng úa tàn khi đông đến. Nhưng đáng tiếc, tôi không biết làm thế nào cho hạt giống nảy mầm vào mùa đông.”

Albus chớp mắt, nhận ra người đàn ông trước mặt và Harry rõ ràng có vài điểm rất giống nhau. Một khi đề tài đã được mở ra, việc tiếp tục sẽ dễ dàng hơn. Albus và Fremont nói về việc làm vườn, công thức phân bón và các bước pha chế thuốc. Fremont vui vẻ, tiết lộ rằng mình đang phát triển một loại dầu gội mới. Albus liền hùa theo, bày tỏ sự quan tâm một cách thích hợp.

“Tôi nhất định sẽ đưa cậu đi xem!” Fremont vỗ vai Albus, dẫn Albus vào trong sân, đi đến nhà gỗ anh ta dùng để thí nghiệm, “Tôi vẫn đang suy ghĩ nên cải tiến công thức như thế nào để khiến tóc càng mượt hơn, cho vào ít chất lỏng từ động vật có lẽ là một ý hay. Cậu cảm thấy thế nào?”

“Rất bạo gan, nhưng tôi nghĩ chất lỏng từ động vật sẽ hơi nặng mùi.” Albus dùng khóe mắt liếc qua lại tìm bóng dáng Harry, miệng vẫn không quên phụ họa Fremont, “Tôi e rằng cần phải xử lý cầu kỳ hơn để đạt được mục đích của anh.”

Anh theo Fremont đi vào ngôi nhà gỗ đã được thi triển phép mở rộng không gian. Trong phòng sáng cực kỳ, liếc mắt một cái liền dễ dàng tìm được hồn ma đang dựa vào cửa sổ. Fremont rõ ràng không biết mình có môt vị khách không mời, anh ta vẫn hào hứng thảo luận với Albus về các công thức khác nhau mang đến những kết quả khác nhau. Mặt khác, Harry tỏ ra rất ngạc nhiên khi thấy Albus bước vào. Cậu bối rối bay đi, xô vỡ một bình thí nghiệm mà Fremont đặt trên bậu cửa sổ trước khi biến mất.

“Thật kỳ lạ.” Đang thao thao bất tuyệt phân tích công thức, Fremont chợt dừng lại. Anh ta bối rối vung đũa phép, khôi phục lại bình thí nghiệm bị vỡ. “Rõ ràng tôi đã niệm bùa chắn gió! Tại sao gió vẫn thổi bay được nó?”

“Có lẽ có một tinh linh tốt ghé thăm nhưng anh không thể nhìn thấy.” Albus cong môi, “Hồ ly ẩn mình, hoặc nàng tiên nhỏ.”

“Vậy thì tinh linh này thật vụng về.” Fremont cười lớn, không để tâm đến những gì Albus nói, “Đến đây, Albus, tôi sẽ cho cậu xem thí nghiệm của tôi.”

>>>

Viên đá Phục sinh đưa Albus đến London.

Đêm tuyết rơi không có sao, nhưng đèn đường của Muggle sáng hơn cả những vì sao. Những ngôi nhà ở quảng trường Grimmauld ẩn mình trong bóng tối, giống như những bức tường cao.

Ở quảng trường Grimmauld, chỉ còn lác đac vài người đang về nhà trong đêm tuyết. Đầu của họ cúi thấp, khuôn mặt giấu dưới cổ áo và khăn quàng, không thể nhìn rõ biểu cảm và khuôn mặt. Người dân nơi đây dường như thờ ơ với mọi thức xung quanh. Albus dễ dàng tìm thấy Harry. Ngay cả trong bóng tối, Harry vẫn nổi bật như một vật phát sáng di động. Cậu lơ lửng giữa số 11 và 13, nhìn chăm chăm vào khoảng trống giữa hai ngôi nhà.

Thật kỳ lạ. Albus nghĩ. Ở đây không có số 12 nhưng mọi người xung quanh coi đó như điều hiển nhiên.

“Harry.”

Albus đến gần hồn ma thơ thẩn và gọi tên cậu một cách nhẹ nhàng.

Phát hiện Albus đến gần, Harry giật mình hoảng loạn, ngay sau đó lộ ra biểu cảm đề phòng. Cái nhìn này khiến Albus ít nhiều cảm thấy bị tổn thương. Harry lại bay đi mà không nói một lời với Albus.

>>>

Quán Cái Vạc Lủng. Xe đò Hiệp sỹ. Vách đá gần bờ biển. Rừng Dean. Hogwarts.

Albus theo bước chân của hồn ma chạy trốn và ghé thăm gần như mọi ngóc ngách của quần dảo Anh trong một ngày. Anh kiên trì truy tìm tung tích của Harry, thực hiện lời hứa sẽ không để Harry đi. Không, gọi là hứa hẹn cũng không chính xác, chỉ có một mình Albus kiên trì mà thôi. Harry chưa bao giờ yêu cầu anh hứa như vậy, và Harry cũng chưa bao giờ yêu cầu anh hứa bất cứ điều gì. Lý trí nói với Albus rằng anh nên phá hủy Viên đá Phục sinh và để Harry trở về cõi chết. Nhưng mỗi ki Albus nghĩ đến lựa chọn này, anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Dường như anh không chỉ khó chịu với sự biến mất của Harry, mà còn khó chịu với một tương lai sau khi Harry biến mất, là cuộc sống mà không có Harry.

Anh tìm thấy Harry ở bên Hồ Đen. Albus ít nhiều thấy vui mừng về điều này, nếu Harry trốn vào lâu đài, anh có lẽ không thể tìm thấy Harry trước khi mặt trời mọc.

Albus đi về phía Harry, giẫm lên nền đất mềm bị nước Hồ Đen thấm ướt qua nhiều năm. Dù tuyết rơi sốt đêm nhưng mặt hồ không hề đóng băng. Một cơn ớn lạnh tận xương chui vào từ phần mũi giày ướt, nhưng Albus hoan toàn không nhận ra điều đó.

“Harry.” Albus nhẹ nhàng nói, “Trở về với tôi đi.”

Harry quay lại nhìn Albus. Trên mặt cậu là biểu cảm rất phức tạp, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nói như thế nào nên chỉ có thể im lặng. Albus lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi Harry sắp xếp lời nói để cố gắng khuyên bảo anh, nhưng việc này đã định trước sẽ không mang lại kết quả như Hary mong muốn.

Tựa như hiểu Albus đang nghĩ gì, Harry cuối cùng thở dài.

“Tôi không hiểu...” Harry nói khô khan, “Tại sao anh không từ bỏ việc này.”

“Tại sao em lại cố gắng khuyên tôi từ bỏ?” Albus cụp mắt xuống, không muốn nhìn vào mắt Harry - đôi mắt đầy sự khiển trách, “Harry, có lẽ em không tưởng tượng được chuyện này đối với tôi tàn nhẫn đến mức nào đâu.”

Harry dường như bị lời nói của Albus xúc phạm, cậu trợn mắt và gầm lên không kiểm soát.

“Tôi tàn nhẫn? Albus, người sống không nên ở cùng hồn ma! Anh có cuộc sống của anh, và tôi...” Harry hung tợn chỉ chính mình, “Tôi đã chết! Tôi không nên ở lại đây! Càng không nên ở bên cạnh anh!”

“Tôi không nhìn ra có gì không nên." Albus không thèm để ý lời trách cứ của Harry, anh ngẩng đầu, nhìn về phía rừng rậm cách đó không xa, “Em bị tôi triệu hồi đến đây, tôi phải chịu trách nhiệm với em.”

“Chịu trách nhiệm.” Harry lặp lại, “Anh nói chịu trách nhiệm? Nếu anh muốn chịu trách nhiệm cho tất cả những gì đã xảy ra, anh nên phá hủy Viên đá Phục sinh và đưa tôi về cõi chết. Sau đó cân nhắc làm thế nào để hàn gắn mối quan hệ giữa anh và Aberforth thay vì đặt tôi...”

“Vậy, em biết Aberforth à?”

Albus nhướn mày, quay đầu lại nhìn Harry. Ánh mắt của anh chạm vào ánh mắt Harry, những tia lửa vô hình bắn tóe ra, làm bừng sáng cả đêm tối. Albus nhận ra sự ngạc nhiên của Harry, anh nói chậm rãi:

“Có vẻ em biết mọi bí mật của tôi."

“Tôi...” Harry há hốc mồm, muốn bác bỏ nhưng cuối cùng cậu không phủ nhận câu nói của Albus, “Chà... Phải, tôi có biết một vài điều.”

“Mà tôi còn không biết tên bố mẹ em.” Albus khẽ thở dài, “Harry, em chẳng lẽ không nhận ra rằng ngay cả khi là một hồn ma, em cũng có quá nhiều bí mật.”

“Tôi không cố ý.” Harry nói nhanh, “Nếu có thể tôi sẽ kể cho anh mọi thứ tôi biết. Nhưng... Ồ không, nếu anh cảm thấy không thể chịu được bí mật trên người tôi, tại sao anh không để tôi đi?”

“Bởi vì tôi tin em không cố tình lừa dối tôi.” Albus nhẹ nhàng nói, “Tôi tin tưởng em nhiều hơn cả sự tò mò về những bí mật trên người em. Harry, chỉ cần em đồng ý ở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ không tìm hiểu bí mật của em, cũng sẽ không nghiên cứu phép thuật phục sinh. Nhưng tôi không thể chịu đựng được việc em rời bỏ tôi, sau tất cả những gì em đã làm cho tôi.”

Harry ngây ngẩn. Albus không bỏ qua cơ hội này, anh nói tiếp:

“Chúng ta có thể du lịch vòng quanh thế giới. Tôi có thể nghiên cứu thứ khác, chẳng hạn như công dụng của máu rồng như em nói. Thực ra đó cũng từng là một trong những hướng tôi định nghiên cứu, nhưng máu rồng lửa rất hiếm, khó mà kiếm được. Chúng ta có thể đi Ai Cập trước, nơi đó có vài tổ rồng lửa. Chúng ta có thể đến đó lấy mẫu nghiên cứu. Sau đó chúng ta đến châu Âu, thậm chí đến Viễn Đông. Rồng Vảy Thép Ukraina và Rồng lửa Trung Hoa sẽ là đối tượng nghiên cứu tốt. Harry, chỉ cần tôi giữ Viên đá Phục sinh bên mình, em có thể cùng tôi chu du khắp thế giới.”

Albus tràn đầy kỳ vọng kể cho Harry về tương lai ấm áp êm đềm anh đã hoạch định sẵn. Kể từ sau mùa hè năm ấy, anh những tưởng mình đã mất đi khả năng này và chỉ có thể mơ mộng mơ hồ trong thế giới hoang tàn với giấc mộng viển vông về việc hồi sinh Ariana. Sự xuất hiện của Harry đã khôi phục lại khát vọng của anh, giúp anh lần nữa có ước ao với tương lai.

Du lịch thế giới. Thực hiện nghiên cứu. Giấc mơ như vậy đã từng rất xa vời với Albus. Thật khó để tưởng tượng rằng, chỉ nửa năm trước thôi anh vẫn mang dã tâm muốn chinh phục thế giới. Nhưng anh không hợp nắm giữ quyền lực, sự tàn nhẫn ẩn sâu trong xương máu sẽ khiến anh không quan tâm đến sinh mạng. Anh phải tránh xa cám dỗ của quyền lực và thứ mang tên sự nghiệp vĩ đại. Chỉ khi đó tài năng của anh mới không gây ra hậu quả tàn khốc.

Đây có lẽ là trốn tránh, nhưng ít nhất anh có quyền mơ mộng giữa hiện thực gần như hư ảo này.

“Có thể tôi muốn gϊếŧ anh!” Harry hét lớn phản đối, “Có thể tôi sẽ dụ dỗ anh phạm phải rất nhiều sai lầm không nên mắc phải! Hoặc... hoặc là dụ anh tự sát!”

Albus mỉm cười nhẹ nhàng.

“Trong tháng qua, em có vô số cơ hội để gϊếŧ tôi, nhưng em không làm vậy. Ngay cả khi tôi tra hỏi về bí mật của em, phản ứng đầu tiên của em là nói với tôi rằng có những luật lệ trói buộc em, thay vì bịa ra lý do hợp lý lừa gạt tôi.” Albus bước thêm hai bước về phía Harry, nền đất bên hồ hơi lún xuống, nước hồ lạnh lẽo bao phủ đôi giày của Albus. “Harry, em sẽ không lừa dối tôi... Bởi vì trái tim em không cho phép điều đó.”

“Anh chưa bao giờ nghi ngờ tôi sao? Chưa bao giờ anh nghi ngờ tất cả những điều này sao? Tại sao anh lại chọn tin tưởng một linh hồn xa lạ?” Harry không tiếp tục lùi lại nữa, cậu vẫn bay lơ lửng giữa không trung, hơi cúi đầu nhìn Albus. Albus nhìn Harry, không bỏ lỡ sự yếu ớt và dao động trong đôi mắt xanh biếc.

Harry đang dao động, đây chắc chắn là tin vui với Albus.

“Đúng, tôi có nghi ngờ.” Albus thú nhận, “Tôi nghi ngờ em có mục đích riêng hoặc có ý xấu, hoặc rằng em muốn tiếp cận tôi nhằm lợi dụng nghiên cứu của tôi để giúp em sống lại. Hóa ra tôi đã sai... Người thông minh luôn mắc sai lầm là quá kiêu ngạo, tôi cũng vậy. Nhưng may mắn thay, tôi vẫn còn chút can đảm giúp tôi thừa nhận lỗi lầm của mình.”

Harry dường như vẫn muốn nói tiếp nhưng Albus không cho cậu cơ hội tranh luận.

“Harry, nếu em không xuất hiện, tôi hiện tại vẫn sống ở phế tích, ngày ngày nghiên cứu phép thuật hồi sinh. Không có lương tâm hay ràng buộc nào có thể ngăn cản tôi làm những chuyện điên rồ. Tôi sẽ không khát khao được sống, cũng sẽ không mơ ước về tương lai. Harry, có lẽ em không thể tưởng tượng được rằng em quan trọng với tôi đến thế nào.”

“Điều này sai rồi!” Harry lắc đầu hoảng loạn, bướng bỉnh phủ nhận, “Anh không nên tin tưởng một hồn ma mới quen biết một tháng!”

“Em rất quan trọng với tôi. Tôi không muốn phủ nhận diều này.” Albus nhìn Harry, dùng ánh mắt miêu tả đường nét của hồn ma. “Đúng vậy, tất nhiên tôi biết em không thật sự sống, nhưng sự tồn tại của em luôn nhắc nhở tôi về ý nghĩa của cuộc sống. Do đó, tôi bắt đầu cân nhắc sử dụng sinh mệnh và tài năng của tôi vào việc khác."

Harry tựa như bị đóng đinh bởi lời nói của Albus. Cậu ngừng phản bác, có lẽ Albus đã thuyết phục được cậu, hoặc có thể chỉ là những gì Albus nói là điều mà cậu đã mong đợi từ lâu. Albus tiến thêm một bước nữa, ngập ngừng đưa tay ra nắm lấy cánh tay Harry.

“Harry.” Albus cố tình nhấn mạnh phần cuối lời nói, “Tôi cần em.”

Harry không hất tay anh ra. Cậu chỉ cuộn tròn và che kín mặt.

“Em không ngờ... Em chưa bao giờ nghĩ anh sẽ nói điều này...” Giọng Harry yếu ớt thoát ra từ những kẽ ngón tay. Albus nghiêng đầu, cố gắng quan sát nét mặt của hồn ma qua khe hở ngón tay. Anh không thể cưỡng lại việc kéo Harry về phía mình, ôm cậu vào lòng một cách trân trọng và dịu dàng.

“Tôi cũng không nghĩ tới có ngày tôi nói về chính mình như thế này. Hay nói cách khác, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi có thể suy ngẫm về cuộc sống một cách thấu đáo như vậy.”

Harry dần buông tay khỏi khuôn mặt của mình. Cậu tựa cằm lên vai Albus, khiến Albus không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu. Harry vươn tay ôm lấy Albus, cậu vẫn không có trọng lượng cũng không có hơi ấm, lạnh lẽo như gió bình minh. Nhưng Albus cảm thấy thỏa mãn trong cái ôm gần như hư ảo này.

Xa xa sương mù dần tan đi, những áng mây hồng tím nhanh chóng bay lên bầu trời. Vài ngôi sao lẻ loi còn ngần ngại chưa chịu lùi bước, nhưng mặt trời đã dần ló dạng từ đường chân trời báo hiệu ngày mới sắp đến.

Harry buông Albus ra, mặc dù còn do dự nhưng không trốn tránh nữa.

Albus luôn quan sát biểu cảm của Harry, anh dò hỏi:

“Chúng ta... về nhà đi?”

“Về nhà?”

“Ừ. Về nhà.”

“Được,” Harry nhìn Albus thật chăm chú, “về nhà.”

- TBC-