Chương 47

Chợt, một chiếc xe đen dừng lại ngay bên cạnh cậu, cửa sổ xe hạ xuống, là các anh.

Jungkook nhìn sang, hỏi, "Tới đây làm gì?"

Jimin cười nhạt, đáp, "Cậu chuẩn bị gặp ba mẹ chồng rồi đấy."

Ba mẹ chồng? Jungkook hơi bĩu môi, hỏi, "Tại sao tôi phải đi gặp ba mẹ các anh?"

Nam Joon ngồi đằng sau hạ cửa sổ xuống, lòi mặt ra nói, "Còn vì cái gì nữa! Ý trên mặt chữ. Bọn tôi là chồng của cậu!"

Jungkook im lặng một lúc, rồi dùng giọng điệu có chút khó hiểu hỏi, "Tại sao không phải là vợ mà là chồng?" Cậu tại sao phải làm vợ chứ? Rõ ràng các anh cũng có thể làm vợ cậu cơ mà!

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

Các anh đồng loạt câm nín. Mấy ngày nay các anh cũng xưng hô thế với cậu mà cậu vẫn im lặng không nói gì, thế mà bây giờ lại dùng giọng điệu bất mãn như thế hỏi một câu vô cùng ngây thơ!

"Khụ" Ho Seok ho lên một tiếng, anh thở hắt ra một hơi, cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình, che giấu sự buồn cười ở bên trong, anh nói, "Đó là bởi vì cậu không thể đè được tôi!"

Jungkook xì một tiếng, nói, "Thì sao? Tôi vẫn có thể nằm trên!"

Hình như hôm nay tâm trạng cậu khá tốt. Bằng chứng là cậu còn có thể đứng đây đấu võ mồm với các anh mà vẫn chưa toả ra một tia sát khí nào hay một chiêu đánh.

Tất nhiên, hôm nay đối với cậu tuyệt đối không phải là một ngày tốt lành gì. Chẳng qua là đối với vấn đề vợ chồng, cậu vẫn khá nhạy cảm. Kiếp trước bị đè nhiều lắm rồi, ít ra kiếp này cũng phải được nằm trên một lần đi chứ! Cậu đâu thể nào hết hai kiếp rồi mà vẫn phải nằm dưới được! Thật là mất mặt mũi của giới Hắc đạo!

Yoongi nhíu mày, hỏi, "Hôm nay cậu rất vui?"

Jungkook lắc đầu, đáp, "Vẫn như bình thường."

Taehyung nhếch môi, khinh khỉnh nói, "Thế sao lại nói nhiều thế kia?"

Anh là đang chê cậu nói nhiều sao? Jungkook nheo mắt, rồi đáp, "Tôi sẽ nói ít hơn."

"Phụt... ha ha..." Jimin cười to, nói, "Tôi lại thấy có vẻ hôm nay cảm xúc cậu thay đổi rồi ấy chứ. Theo một chiều hướng tích cực nữa."

Jungkook cười nhạt, nói, "Đâu có. Chỉ là muốn xây dựng niềm tin thôi."

Ho Seok cau mày, hỏi, "Thế nào? Muốn lợi dụng bọn tôi à?"

Jungkook gật đầu, thản nhiên nói, "Đúng vậy."

Lời này của cậu nói ra vô cùng nghiêm túc. Điều này làm các anh có chút buồn cười. Làm gì có ai nói chuyện sẽ lợi dụng người ta một cách bình thản như vậy? Thậm chí còn trước mặt người sẽ bị lợi dụng nữa chứ!

Nam Joon cười khẩy một tiếng, nói, "Vậy thì cậu cứ thoải mái. Tôi tình nguyện trao thân mình cho cậu a."

A cái gì mà a! Jungkook bĩu môi khinh thường, "Tôi không cần thân anh!"

Nam Joon bị hắt hủi không hề mất hứng, ngược lại nụ cười trên môi càng thêm rõ ràng.

Cánh cửa xe mở ra, Seok Jin đi xuống, rất lịch lãm hạ thấp người xuống đưa tay ra làm tư thế mời, "Cậu vào đi."

Jungkook cầm cái cặp để đằng trước rồi lên xe, cậu ngồi giữa Taehyung và Seok Jin, đằng sau là Ho Seok và Nam Joon, còn phía trước là Yoongi và Jimin đang cầm tay lái. Chiếc xe bảy chỗ nhanh chóng được lấp đầy.

Jungkook nhếch môi, mỉa mai, "Tôi nói chuyện các anh gần năm phút rồi mới được vào xe ấy chứ."

Yoongi cười nhạt, đáp, "Bình thường Jin không làm vậy đâu." Ngụ ý là vì có cậu nên Seok Jin mới mở cửa xe làm như thế.

Đối với mấy người bình thường khi nghe câu này đều sẽ đỏ mặt hoặc tim đập mạnh rung động liên hồi, nhưng với cậu thì khác. Jungkook vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ, chuyển sang đề tài khác, "Các anh dắt tôi đi tới gặp ba mẹ các anh ngay bây giờ luôn hay sao?"

Jimin khởi động xe, bắt đầu lái xe với tốc độ khá nhanh, anh nói, "Không phải. Bọn tôi phải đưa em đi tới khu mua sắm và khu làm tóc nữa."

Jungkook chớp mắt vài cái, hỏi, "Ba mẹ các anh thích cái gì nhất?"

Nam Joon cười lạnh, nói, "Sao thế? Muốn lấy cảm tình à?"

Jungkook lắc đầu, nói, "Chỉ là không muốn gặp phiền phức thôi."

Taehyung đáp, "Bọn họ đều thích bánh ngọt vị bạc hà."

Vị bạc hà? Ba mẹ các anh có cùng khẩu vị với cậu nhỉ? Ho Seok vu vơ nói, "Thật ra cũng vì có ai kia thích nên ba mẹ bọn tôi mới tình nguyện đổi sở thích ấy chứ."