Chương 46

Dành cả giây phút cuối đời? Nhưng tại sao? Jungkook mở tờ giấy, chữ viết trên tờ giấy có chút nguệch ngoạc, có lẽ Yoseob viết thư trong tình thế rất gấp gáp.

"Jungkook, khi cậu đọc bức thư này, tớ đã không còn trên cõi đời này nữa. Nhưng ít ra điều đó còn chứng minh một điều khác, là cậu vẫn còn sống.

Jungkook, hãy tha lỗi cho tớ. Trước kia tớ đã hứa sẽ sống đến cuối đời cùng cậu, hứa sẽ ngày nào cũng đưa cậu đi ăn, đi xem phim, đi mua sắm... Xin lỗi, tớ đã không hứa được nữa rồi.



Sau này, không có tớ, sẽ có người khác thay thế tớ đi chơi cùng cậu. Không sao cả, tớ không oán hận cậu đâu. Cái chết này, sẽ chẳng sao cả.

Làm ơn... đừng để tớ phải thấy cậu rơi một giọt nước mắt nào. Tớ sẽ rất đau lòng.

Tái bút.

Tớ mãi mãi là bạn thân của cậu.

Yang Yoseob"

Một giọt nước mắt rơi xuống.

Jungkook mở to mắt nhìn vào bức thư. Những dòng chữ xiêu vẹo đầy đau thương, khiến cậu cũng bị ảnh hưởng tới. Nói chính xác hơn chính là thân chủ của cậu... đang khóc.

Có lẽ vì bị cảm xúc của thân chủ ảnh hưởng nên tâm trạng của Jungkook cũng trùng xuống.

Một lúc lâu sau, cậu ngẩng đầu, hỏi, "Cậu ấy... chết như thế nào?"

Sak cười buồn nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, giọng y trầm đi, "Bức thư này đã được ghi trước mười phút cuối đời của cậu ấy. Yoseob... chết vì một phát súng gắm thẳng vào tim."

Mười phút cuối đời? Ngay cả khi cái chết kề cận với mình như vậy, Yoseob vẫn còn có thể ngồi viết một bức thư cho Jungkook. Nội dung bức thư hoàn toàn không hề có một lời cầu cứu nào, Yoseob chỉ đơn giản là muốn an ủi Jungkook. Thật buồn...

Jungkook hơi lặng người một lúc, rồi cậu hỏi, "Ai đã gϊếŧ cậu ấy?"

Sak nhếch môi, lạnh lùng nói, "Còn ai vào đây nữa! Chính là Jeon Jihyo!" Thái độ của y hoàn toàn thay đổi khi nói về Jihyo.

Lại là Jeon Jihyo? Jungkook nhíu mày. Cô ta không những khiến cho thân chủ chết, mà ngay cả Yoseob cũng chết!

Jungkook lật ra mặt sau, tay sờ lên mặt giấy, phát hiện có chỗ gồ ghề, cậu liền lấy một cây bút chì trong cặp ra, tô đen hết tờ giấy.

Sak thấy cậu đột nhiên làm vậy thì liền tò mò hơi nhướn người lên.

Khi tô đen tờ giấy, một dòng chữ hiện ra, và nội dung của nó làm cho hai người đồng loạt kinh hãi.

"Vào khoảnh khắc sinh nhật của cậu, tất cả sẽ chấm dứt. Trò chơi này... cuối cùng cũng đến hồi kết."

Cách viết chữ không hề giống với Yoseob. Nếu dòng chữ của Yoseob đầy vẻ gấp gáp khủng hoảng thì dòng chữ này lại mang vẻ dứt khoát và ẩn chứa một cảm giác lạnh lẽo. Rốt cuộc là ai đã viết nó?

Sak tối sầm mặt, giọng nói cứng đơ, "Đó chắc chắn không phải là của Jihyo!"

Có thể, Jihyo không tham gia vào vụ việc này. Bởi dù sao cô ta cũng chỉ mới mười tám tuổi, nhìn vào thái độ và cách cư xử của cô ta mấy ngày trước cậu cũng đoán được phần nào tính cách của Jihyo. Chắc chắn cô ta không phải là chủ mưu!

Jungkook cau mày nhìn dòng chữ. Là đàn ông viết. Chữ viết to rõ và đầy nam tính. Nhưng, với mục đích gì? Thân chủ đã gây thù chuốc oán với loại người nào vậy?

Jungkook ngẩng đầu, hơi híp mắt, hỏi, "Khi nào đến sinh nhật tôi?"

Sak đáp, "Ngày 1 tháng 9."

Jungkook lấy điện thoại ra, hôm nay là ngày 18 tháng 12. Đã qua ngày sinh nhật rồi. Không lẽ....

Sắc mặt Jungkook càng thêm lạnh lẽo, cậu hỏi, "Yoseob chết khi nào?"

Sak nhớ lại, mắt trừng to, kinh hoàng nói, "Ngày 5 tháng 12." Đã gần hai tuần rồi!

Chắc chắn là sinh nhật năm sau! Vậy có nghĩa là... cậu chỉ còn thời gian gần một năm. Tuyệt đối không phải là một thời gian lý tưởng để tìm ra đáp án của sự thật.

Jungkook nắm chặt bức thư, cười lạnh một cái, "Sắp đến hồi kết ư? Không thể đâu!"

Jungkook đứng dậy, cầm cặp theo, "Tôi đi trước."

Sak không cản cậu lại, y chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp rồi liền tính tiền rời khỏi quán cafe.

Jungkook bỏ bức thư vào trong túi quần, bắt đầu suy tư. Vào ngày 1 tháng 9 năm sau, tất cả sẽ chấm dứt. Nhưng là chấm dứt chuyện gì?

Jungkook cười lạnh, nói thầm, "Chấm dứt ư? Không có đâu!"

Chuyện này... sẽ không thể chấm dứt dễ dàng như vậy đâu! Một khi chuyện này đã động đến cậu, cậu tuyệt đối không bao giờ buông tha! Trừ khi... cậu có thể tìm ra được sự thật.

Jungkook đứng dựa vào tường, ánh mắt nguy hiểm nhìn mọi nơi. Bây giờ, trong thâm tâm của cậu, tất cả mọi thứ đều là kẻ thù! Cậu phải cảnh giác nghiêm ngặt với những thứ xung quanh mình!

Cậu... chỉ đơn giản là không muốn chết.

Jungkook đến giờ vẫn chưa thể quên được cái cảm giác hận thù và sợ hãi lúc viên đạn găm lên người cậu. Đó là khoảnh khắc in sâu trong đầu cậu nhất!

Vì thế, đối với hiện tại, việc làm cần thiết nhất với cậu là... cẩn thận với mọi thứ.