Chương 48

Jungkook dùng tay chỉ vào mình, hỏi, "Là tôi ư?"

Seok Jin gật đầu, đáp, "Đúng vậy. Cậu nên cảm thấy hạnh phúc khi có người ba mẹ chồng cưng chiều con dâu như vậy đi."

"Đáng lẽ ba mẹ các anh phải tự hào khi có một đứa con dâu hoàn hảo như tôi chứ!" Jungkook hơi bĩu môi nghĩ thầm.

Chiếc xe dừng tại một khu trung tâm thương mại sầm uất. Các anh và cậu không nán lại nhìn mà trực tiếp đi lên tầng 3, nơi bán đồ cho nam.

Đứng trong thang máy, điện thoại cậu chợt rung một cái, Jungkook lấy ra, là tin nhắn từ Sak, "Ngày mai em tới trường sớm đi, anh sẽ mang đến cho em gói bánh bạc hà mà em thích nhất đó."

Tốt bụng quá nhỉ? Jungkook cười nhạt, hồi đáp lại, "Cảm ơn." Sau đó Sak không nói gì nữa.

Sau lưng cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo, "Gì vậy chứ? Dám nhắn tin với trai trước mặt chồng sao?" Jimin rất bất mãn nói.

Jungkook không quay đầu lại, cười lạnh một tiếng, đáp, "Các anh ghen ư?"

Nam Joon hất cao đầu, kiêu ngạo nói, "Ghen cái gì mà ghen! Bọn tôi chỉ là không muốn gặp phải bọn chó săn phiền phức thôi!"

Bọn chó săn mà có trong thang máy à? Trong đây chỉ có mình cậu và các anh thôi! Nam Joon lừa được ai cơ chứ? Rõ ràng là ghen thế cơ mà!

Jungkook khinh thường nói, "Giấu đầu lòi đuôi."

Nam Joon định cãi lại thì bị Yoongi gằn giọng nói, "Ồn ào!"

Cửa thang máy mở ra, cậu và các anh cùng đi ra ngoài. Nhân viên thấy người đến là các anh thì rất nhiệt liệt đi tới chào hàng.

Jungkook nhếch môi, mỉa mai, "Các anh có vẻ thu hút người đời quá nhỉ?"

Taehyung chỉ vào cậu, nói với một người nhân viên, "Lựa thật nhiều bộ đồ hợp với size của cậu ấy."

Nhân viên đó cầm một sợi thước dây, bước tới chỗ cậu, đầu tiền là đo phần eo, "Oa~ 64."

Các anh đồng loạt cau mày nhìn hai người họ xích gần vào nhau. Đến khi thước dây đang định rút xuống vòng 3 của cậu thì Ho Seok nhanh chân chạy tới, giật lấy thước dây từ nhân viên rồi đo lên cho cậu, sau đó, anh lạnh nhạt nói, "78."

Nhân viên run rẩy nói, "V... vâng."

Jungkook bĩu môi, nói, "Mua đồ thôi mà cũng thật phiền!"

Ho Seok hừ lạnh một cái, nói, "Chứ không lẽ để cho cậu ta sàm sỡ cậu à!"

Jungkook nhếch môi, khinh bỉ nói, "Thiếu gia à, đó không phải là sàm sỡ, mà là đang đo người!"

Ho Seok hừ lạnh không nói gì, về chỗ ngồi với các anh còn lại. Seok Jin vỗ vai Ho Seok một cái thật mạnh, hỏi, "Sao? Cảm giác như thế nào?"

Ho Seok im lặng một lúc lâu, rồi anh đáp, "Khá mềm."

Jungkook tất nhiên nghe được hai người họ nói gì, cậu bắn tới tia mắt sắc lạnh, đe doạ, "Này! Muốn chết thì nói tiếp đi!"

Ho Seok và Seok Jin liền câm như hến. Yoongi cười lạnh, thoả mãn nói, "Đáng đời hai thằng biếи ŧɦái!"

Một hồi sau nhân viên đưa ra mười bộ đồ vest khác nhau đặt trước mặt cậu. Jungkook tuỳ ý chọn một bộ rồi đi vào.

4 phút sau, cậu đi ra với bộ vest màu xanh đậm ôm sát thân thể nhỏ bé.

Jimin lắc đầu, nói, "Quá ôm chặt người!"

Jungkook lựa một bộ khác rồi đi vào. 4 phút sau cậu bước ra với một bộ vest màu cam hơi rộng một chút.

Taehyung bĩu môi, nói, "Lựa đồ kiểu gì vậy? Vừa chói vừa rộng!"

Jungkook nhắm mắt một cái rồi lựa một bộ khác. Lần này là một bộ vest màu vàng chói cực kì.

Nam Joon khinh thường hỏi, "Cậu muốn là người sáng nhất đêm nay à?"

Tiếp theo một bộ vest màu hồng cam, Yoongi cau mày, hỏi, "Còn có loại màu này nữa à?"

"Quá xấu!" Seok Jin không thương tiếc nói.

Và thế là tới thêm vài lần nữa.

"Quá nhỏ!"

"Quá rộng!"

"Quá đẹp(?)!"

"Không bình thường!"

"..." Các nhân viên đứng gần đó bị các anh làm cho á khẩu. Này! Dù đồ có như thế nào thì cũng đừng khó tính thế chứ! Đồ đó là bọn họ bán ra đấy nhé.

Jungkook cầm bộ vest cuối cùng rồi đi vào thay, một lúc sau cậu đi ra. Đó là bộ vest màu đen, làm nổi bật thêm làm da trắng nõn của cậu. Vô cùng quyến rũ!

Các anh gật gù, đồng loạt nói, "Tạm được. Lấy bộ này!"

Jungkook bất mãn nói, "Thế quái nào lựa đồ mà lại mệt mỏi như thế chứ?"

Các anh không nói lời nào.

Tính tiền xong, cậu và các anh lên lầu 5 - nơi làm tóc.