Cha mẹ cậu vốn là người cổ hủ và độc tài, làm sao có thể chấp nhận con mình là gay? Vì thế, cậu ngay cả một hạnh phúc chân chính là của gia đình cũng chưa từng thấy qua.
Dù cha mẹ kiếp trước của cậu có hành hạ cậu thế nào, Jungkook không còn hận họ nữa, nhưng cậu cũng không có thương hại họ. Cậu chỉ đơn giản là muốn sống tiếp bằng chính con người lạnh lùng tàn nhẫn của mình, chứ không phải muốn biến thành một kẻ bị hận thù chi phối đến mù mắt.
Sau khi Jungkook bỏ nhà ra đi, cha mẹ cậu đã không dưới năm lần cầu xin cậu tha cho họ. Lúc đó, cậu chỉ nhìn họ bằng ánh mắt xa cách, như nhìn thấy người lạ. Không có hận thù, không có đau khổ, cậu chỉ đơn giản là nhìn họ thôi. Có lẽ, điều đó khiến cho cha mẹ cậu mất hết hi vọng.
Trong suy nghĩ của những người làm cha làm mẹ ấy, cậu còn hận thù họ thì chính là còn quan tâm họ. Nhưng nếu cậu chỉ nhìn họ bằng ánh mắt không cảm xúc như thế, thì chính là đã chết tâm với họ. Cậu không muốn hận thù để rồi nhận lại khổ đau.
Nhìn thấy Jungkook trầm mặc, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó, các anh nghi hoặc suy nghĩ. Cậu đang nói về chuyện gì? Tại sao lại có thể hiện vẻ buồn thương như thế?
Một lúc sau, Nam Joon nói, "Jungkook, cậu đã từng bị như thế sao?"
Jungkook nhếch môi tự giễu. Cậu cư nhiên vì một chuyện cũ mà có thể mất cảnh giác đến thế này. Lúc nãy cậu còn thật sự nghĩ mình là đang ở một mình nữa cơ.
Jungkook hơi ngẩng đầu, đáp, "Các anh không cần phải biết chuyện đó."
Các anh liền im lặng, không nói với cậu nữa. Jungkook không còn hứng ăn, cậu đóng nắp hộp rồi bỏ vào trong cặp. Jungkook mệt mỏi nằm dài lên bàn, mắt hướng về cửa sổ.
Phía bên ngoài cửa sổ là một cây phượng to lớn, màu đỏ của nó đập ngay vào mắt cậu. Dưới đất là những bông hoa rơi xuống dày đặc, giống như... một vũng máu.
Màu máu đỏ nóng hổi nhưng lại lạnh tê tái lòng người. Cậu đã từng bước ra từ nó, nhưng tại sao... lại cảm thấy xa lạ đến thế? Nó không còn là vũng máu cậu thường cảm nhận được nữa. Không còn sự vui vẻ hay điên cuồng, chỉ còn lại sự trầm lặng đông cứng lòng người.
Từ khi nào... thứ tưởng chừng như rất thân thuộc với cậu, lại trở nên xa lạ đến thế? Bây giờ, cậu biết mình không còn là JJK nữa, nhưng cậu vẫn không thể nào coi mình là Jeon thiếu gia được. Cảm giác đứng bơ vơ giữa hai bên thế giới rộng lớn, khiến cậu... có chút lạc lõng.
Thì ra, không phải là do cậu thay đổi mà nhìn thấy mọi thứ đều xa lạ. Chẳng qua, là cậu buông không nổi, nhưng cũng kéo không được. Trong thâm tâm cậu, nó vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Jungkook chưa bao giờ nói với bản thân rằng,
"Mày là Jeon Jungkook! Chính là JJK! Mày không thể tốt bụng như vậy được!" Cậu chưa bao giờ an ủi mình như thế, bởi cậu luôn luôn tự tin vào bản thân, tự tin là cậu sẽ mãi mãi không bao giờ quên bản thân mình, quên đi sự tàn nhẫn của mình.
Nhưng cũng vì sự tự tin ấy, mà dần khiến cậu rời xa khỏi mọi người. Rồi... một mình cậu đứng giữa không gian bao la rộng lớn.
Lúc đầu, chỉ có mình cậu. Đến cuối cùng, cũng chỉ còn lại cậu. Không phải là do mọi người xa lánh cậu, mà là chính cậu tình nguyện như thế. Chính cậu muốn mình cô độc suốt quãng đời còn lại.
Rồi, cậu bị người bạn thân cận nhất của mình gϊếŧ. Trải qua một lần chết, cậu vốn đã cách xa với thế giới, nay lại càng xa hơn. Những gương mặt lạ lẫm, những câu chuyện đáng sợ cứ mãi xuất hiện xung quanh cậu.
Nếu lúc đầu xuyên không cậu còn nghĩ rằng mình sẽ sống yên ổn thì bây giờ, cậu lại nghĩ sao mình không chết luôn cho rồi? Chúa để cậu sống làm gì? Ông không nghĩ cậu sẽ lại gϊếŧ người nữa sao?
A, cậu cuối cùng cũng đã quay trở lại. Quay trở lại thế giới của người đã từng gϊếŧ cậu, quay lại thế giới của người đã sinh ra cậu nhưng rồi lại vứt bỏ cậu như một con chó, quay lại thế giới của những kẻ tàn ác đã cướp mất trinh tiết của cậu.
Thì ra, cậu đã quay trời lại... thế giới đáng sợ này....