Chương 45

Giờ ra về, học sinh đứng đông đúc ở trước cổng trường, Jungkook chỉ mới bước qua cổng thì liền nghe tiếng của một người đàn ông, "Jungkook!"

Jungkook lập tức quay sang, thấy một người đàn ông đang đứng ở gần gốc cây. Dáng vẻ anh ta vô cùng cao, mái tóc màu vàng chói loá dưới bầu trời hoàng hôn, có vẻ là một người Tây. Jungkook đi tới, hỏi, "Anh là ai?"

Đi tới gần thì cậu liền nhận ra anh ta chính là người quay 'cảnh nóng' cùng thân chủ.

Người đàn ông hơi khựng lại một chút, rồi trên môi hiện lên nụ cười khổ, nói, "Anh là Sak đây mà."

Là Sak sao? Jungkook nói, "Tôi bị mất trí nhớ."

Sak gật đầu, "Anh biết." Làn da của y cực kì trắng, khuôn mặt góc cạnh đầy quyến rũ, hàng lông này màu đen rậm, đôi mắt màu xanh lam hẹp dài, chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi môi hồng nhạt mỏng hơi mím lại. Thêm thân hình cao to nổi bật và bộ đồ màu đen lịch lãm, Sak rất hợp đi làm người mẫu.

Jungkook chớp mắt mấy cái, nói, "Chúng ta tìm chỗ nói chuyện."

Sak đưa cậu đến một quán cafe gần đó. Hai người lựa chọn một chỗ ngồi trong góc khó nhìn thấy. Sak gọi một ly cafe, y còn gọi thêm một ly sữa bạc hà nóng cho cậu.

Điều này làm cậu có hơi kinh ngạc, cậu cũng rất thích vị bạc hà này. Jungkook ngẩng đầu, hỏi, "Anh biết tôi thích bạc hà?"

Sak gật đầu, trên môi câu lên nụ cười nhạt quyến rũ, "Tất nhiên. Trước kia em rất thích uống nước đó mà."

Jungkook nhíu mày. Cậu nhận ra... giọng nói của Sak tràn ngập tình yêu thương, nhưng sâu trong ánh mắt của y mang chút gì đó đau thương. Tại sao anh ta lại có cái cảm xúc đó khi nhìn vào cậu?

Sak cầm ly cafe bằng hai tay, ánh mắt y đặt xuống cafe trong ly, cảm xúc khó nói của y lại lần nữa làm Jungkook nghi hoặc, "Anh muốn nói gì?"

Sak cười buồn, hàng lông mi dài hơi run lên, "Jungkook, thật ra... em bị mất trí nhớ cũng tốt ấy chứ. Em không cần phải bận tâm gì đến quá khứ nữa... Thật tốt nhỉ."

Jungkook nheo mắt, hỏi, "Ý anh là sao?"

Sak đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt xẹt qua tia quyết tâm, "Jungkook! Anh sẽ bảo vệ em! Lần trước là do anh không tốt nên mới để em bị người ta tông xe. Anh sẽ bảo vệ em khỏi những kẻ ác độc đó! Jungkook, hãy tin tưởng anh."

Jungkook ngạc nhiên, "Anh bảo vệ tôi?" Tự dưng anh ta nói cái gì thế? Cậu còn chưa thể nào theo kịp lời nói của anh ta đâu.

Sak gật đầu, bàn tay siết chặt tách cafe, "Đúng vậy."

Anh ta... hình như là thật sự rất thích thân chủ. Sự quyết tâm của anh ta rất chân thật, không phải là giả. Cậu hoàn toàn có thể nhận ra điều đó qua hành động và biểu cảm trên gương mặt của y.

Jungkook hỏi, "Anh thích tôi?"

Đột nhiên nghe cậu hỏi như thế, Sak giật mình, y hoang mang hỏi, "Cái gì cơ?"

Jungkook đã biết đáp án nên cũng chẳng muốn vòng vo gì với Sak, cậu nói sang vấn đề khác, "Tôi có thể bảo vệ bản thân mình, không cần anh quan tâm đâu."

Sak không theo kịp cậu nên còn rất hoảng hốt, "Gì cơ?"

Jungkook uống một ngụm sữa bạc hà. Có rất nhiều hương vị, cay có, ngọt có, nóng có, mát cũng có. Cảm giác như đang được thanh tẩy vậy. Vô cùng thoải mái.

Thấy Jungkook không đáp lại lời mình, Sak im lặng, không nói gì nữa.

Không khí trầm xuống, mười phút sau vẫn chẳng có ai mở lời trước.

Jungkook mất hết kiên nhẫn, cậu ngẩng đầu, hỏi, "Anh kêu tôi ra chỉ để nói vậy?"

Sak lắc đầu, y lấy ra một tờ giấy nhỏ rồi đưa cho cậu, "Đây là thứ Yoseob đưa cho anh đó."

"Yoseob?" Jungkook nhận lấy, hỏi lại.

Sak cười nhạt, đáp, "Chính là bạn thân của em. Nhưng, cậu ấy chết rồi."

Jungkook nheo mắt, hỏi, "Tôi bị mất trí nhớ rồi. Anh đưa cho tôi cái này làm gì?"

Sak cười khổ một tiếng, giọng nói hơi mang chút vẻ đau thương, "Em cứ đọc đi. Yoseob đã dành cả giây phút cuối đời để ghi đó."

Một người bạn của thân chủ ư? Và đã chết? Vậy cậu ta có quan trọng trong việc tìm ra sự thật không?

Jungkook nhìn bức thư nhăn nheo ướŧ áŧ, có lẽ là do mồ hôi, hay nước mắt gì đó. Nó liệu có phải là chìa khoá để giúp cậu mở ra sự thật không?

Song, Jungkook ngẩng đầu nhìn Sak. Rõ ràng cậu đã mất trí nhớ, tại sao Sak còn kiến quyết đưa cậu đọc như thế?