Chương 43

*Reng... reng...* Tiếng chuông ra chơi vang lên, mọi học sinh liền chạy ùa ra khỏi lớp như đàn ong vỡ tổ. Trong lớp chỉ còn các anh và cậu.

Jungkook lấy trong cặp ra một hộp đựng thức ăn. Cái này tất nhiên không phải là cậu muốn, mà là Baekhyun ép cậu phải mang theo. Theo lời nói của y thì là đang lo lắng cậu không thể ăn thức ăn ở trường và sẽ nhịn đói.

Jungkook mở nắp ra, trong hộp chỉ có salad, hoàn toàn không có một món ăn mặn nào, điều này làm cậu còn có chút hài lòng.

Seok Jin huýt sáo một tiếng, hứng thú hỏi, "Cậu ăn chay à? Sao không có miếng thịt nào hết vậy?"

Jungkook trộn salad một chút, thản nhiên đáp, "Không thích."

Nam Joon hơi cau mày, hỏi, "Vậy cậu không ăn được thịt? Thế cậu sống bằng cách nào?"

Jungkook ăn một miếng, đáp, "Tôi ăn chay."

Ho Seok nhíu mày, giọng điệu có chút lo lắng nhàn nhạt, "Cậu rất gầy."

Jungkook gật đầu không nói gì. Tất nhiên, làm gì có ai ăn chay mà mập nổi?

Yoongi mím môi, mắt hơi híp lại, nói, "Tại sao lại không thể ăn thịt?"

Jungkook ngẩng đầu, hỏi, "Tại sao tôi phải nói cho các người biết?"

Một chút lo lắng vì lời nói này của cậu mà liền tắt đi, các anh mất hứng bĩu môi.

Taehyung nhếch mép, nguy hiểm nói, "Em không nói, bọn tôi không quan tâm. Nhưng em cứ cẩn thận đi, sẽ có ngày... em bị ép đến mức sống không bằng chết, cũng đừng trách tôi!"

Jungkook cười lạnh, đôi mắt nâu cafe xẹt qua tia lạnh băng đầy tàn nhẫn, "Sống không bằng chết? Đừng dùng cách đó với tôi, không có tác dụng đâu."

Jimin cười nhạt, hỏi, "Tại sao lại không có tác dụng với cậu?"

Jungkook hừ lạnh một tiếng, nói, "Bởi, tôi đã từng trải qua cảm giác đó rồi."

Các anh chợt im lặng, không ai hỏi lại cậu nữa, Jungkook mặt không đổi sắc nói, "Sống không bằng chết thì đã sao? Sớm muộn gì cũng chết, sao không tự tử luôn cho rồi, còn lằng nhằng làm gì? Các anh hành hạ tôi thì đã sao? Cứ làm, tôi đây không ngại ai bao giờ!"

Seok Jin trầm mặc một hồi lâu, rồi hỏi, "Bọn tôi sẽ hành hạ cậu như thế nào?"

Jungkook ăn thêm một miếng, đáp, "Tôi cá chắc các người sẽ kêu người hãʍ Ꮒϊếp tôi... tập thể!"

Quả thật, các anh vẫn luôn thích hành hạ nạn nhân như thế. Vì các anh muốn nhìn thấy sự tuyệt vọng tột cùng của nạn nhân, nó khơi dậy nỗi vui vẻ tột cùng từ bên trong, khiến các anh không ngừng hứng thú.

Nhưng khi thấy cậu lại vô cùng bình thản nói ra việc làm ghê tởm như thế, các anh lại có chút kinh ngạc. Thật ra, cái đáng sợ không phải nằm ở câu nói của cậu, mà là nằm ở cái thái độ của cậu khi nói. Nó hoàn toàn yên tĩnh, tựa như một hồ nước tĩnh lặng, không một tiếng động. Giống như... đang chết lặng.

Vì quá đau thương, mà chết tâm.

Vì quá ác độc, mà chết tâm.

Vì quá cao ngạo, mà chết tâm.

Cũng vì quá tin tưởng, mới chết tâm.

Cậu kiêu hãnh như thế, cuồng vọng như thế, nhưng cũng đáng thương như thế.

Một thiên thần đã gãy cánh, thì phải bay lại lên trời bằng cách nào?

Một thiên thần đã gãy cánh, thì làm sao có thể chứng kiến sự bao la của thiên nhiên?

Một thiên thần đã gãy cánh, thì sao có thể cảm nhận sự tự do của bầu trời?

Cậu chỉ có thể tiến về phía trước bằng chính bước chân của mình. Để rồi... nhận lại bao nhiêu thương đau.

Sự bình thản của cậu khiến tim các anh đập mạnh liên hồi. Ánh mắt cậu thay đổi hoàn toàn. Từ sự lạnh lùng bất cần biến mất thành một sự chết lặng đầy buồn tủi.

Bởi vì đã trải qua, nên mới thương tâm đến thế. Đau đớn, tủi thân, nhục nhã, cậu đã trải qua tất cả. Kiếp trước, khi còn trong độ tuổi mười tám bằng tuổi thân chủ này, cậu đã bị cha mẹ bắt ra làm trai bao ở mấy quán bar gần nhà để kiếm tiền. Tất nhiên, đối với con trai còn chưa phát dục như cậu làm sao có thể thu hút được ai. Nhưng rồi, đến một ngày, một đám thanh niên lạ mặt bước tới trước mặt cậu, và chuốc thuốc cậu. Chuyện sau đó, chắc chắn ai cũng đã rõ.

Cậu đã mất trinh tiết quý giá vào lứa tuổi còn chưa biết sự đời là gì, chỉ vì người cha mẹ tàn nhẫn ấy! Rõ ràng cậu vẫn còn nhỏ, vậy mà họ không hề ngại ngần mà mang cậu đi bán.

Sống trong cái gia đình bạo lực ấy, Jungkook chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi học hay tìm người yêu. Cậu chẳng có tiền đi học, và cậu... cũng thích đàn ông.