Chương 42

Cậu và các anh ngồi ở bàn cuối lớp nên giáo viên không hề quan tâm, hay nói cách khác, dù có thấy cũng nhắm mắt làm ngơ. Vì thế, bọn họ vô cùng thoải mái mà nói chuyện với nhau.

Jungkook hơi cay mày nhìn các anh, giống như đang suy tư một điều gì đó, và, thật sự là như vậy. Cậu đang tự hỏi bản thân, liệu có thể hợp tác cùng các anh tìm ra câu trả lời không? Các anh một khi gộp lại, sức mạnh có thể sẽ đảo điên cả thiên hạ này. Tất nhiên, điều này có lợi cho cậu.

Mà, chuyện gì có lợi chắc chắn cũng sẽ có hại. Thứ nhất là cậu chưa tin tưởng các anh. Thứ hai, chính là nếu lỡ các anh quay lại đá ngược lại cậu, thì chắc chắn cậu sẽ chết! Các anh hoàn toàn mạnh hơn cậu, nên, so về sức mạnh, cậu sẽ không ngu ngốc đấu với các anh.

Nhưng về cách bàn chuyện chiến lược và dùng não để chiến đấu, cậu lại có kinh nghiệm hơn các anh rất nhiều. Bởi các anh bây giờ chỉ mới mười tám tuổi, độ tuổi nổi loạn nhất. Căn bản chưa có kinh nghiệm sống thực thụ nào.

Còn một vấn đề khác nữa, nếu cậu và các anh hợp tác với nhau, thì khi tất cả biết về sự thật của Jungkook - cũng chính là thân xác cậu đang chiếm giữ bây giờ, sẽ có gì nguy hiểm xảy ra với cậu không? Nếu tới lúc đó, có khi, các anh sẽ quay lại 'cắn ngược' cậu! Tuyệt đối không ổn!

Các anh thấy cậu cứ nhìn mình như vậy thì trong lòng càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình. Cậu hiện giờ đang gặp chuyện!

Ho Seok nhíu mày, hỏi, "Có chuyện gì?"

Jungkook hơi lắc đầu. Cậu không thể hợp tác cùng các anh! Hậu quả nhận lấy sẽ vô cùng nguy hiểm! Cậu sẽ không thể lường trước được.

Đột nhiên thấy cậu lắc đầu một mình, Jimin tò mò hỏi, "Sao thế? Em gặp chuyện gì à?"

Jungkook ngồi dựa vào ghế, nhếch môi, nói, "Các anh không thể làm được."

Nam Joon khó chịu nói, "Này! Tự dưng lại chê bọn tôi?"

Jungkook cười lạnh, dáng vẻ cao ngạo khiến các anh khó chịu đến cực điểm, cậu nói, "Không liên quan."

Dù tức giận, nhưng các anh vẫn chẳng để ý lắm đến chuyện này. Seok Jin ồ lên một tiếng, nhún vai một cái, nói, "Tôi biết, em đang cần bọn tôi làm việc gì đó. Nhưng, cuối cùng em lại không làm như thế."

Anh ta có thuật đọc tâm sao? Jungkook kinh ngạc nghĩ thầm, bên ngoài vẫn giữ vẻ bình thản hỏi vòng lại, "Tại sao tôi lại làm thế?"

Yoongi cười khẩy một tiếng, sâu trong đôi mắt hẹp dài xẹt qua tia lạnh lẽo sắc bén, "Bởi, em không tin tưởng bọn tôi. Hoặc, em sợ... bọn tôi 'cắn ngược' lại em chăng?"

Anh ta nói hoàn toàn chính xác suy nghĩ của cậu! Không lẽ... ngay cả kinh nghiệm các anh cũng hơn cả cậu ư? Jungkook im lặng một lúc, rồi khẽ nói, "Tôi thật sự tò mò không biết ba mẹ các anh nuôi như thế nào.... mới có thể sinh ra những con quỷ này?"

Tất nhiên, khúc sau cậu không nói ra, nhưng các anh vẫn hiểu được. Taehyung không hề tức giận, ngược lại còn vô cùng bình thản nói, "Đừng nói cứ như thể chỉ có mình em tò mò chuyện đó. Ngay cả tôi cũng tò mò, rốt cuộc phải sống trong hoàn cảnh như thế nào, mới có thể sinh ra một ác quỷ quyến rũ như em chứ?"

Jungkook cười nhạt, thản nhiên đáp, "Nếu đã biết thì nên cẩn thận đi, tôi chắc chắn không phải loại người hiền lành."

Ho Seok nhếch môi, đáp, "Bọn tôi lại càng không."

Jungkook nằm dài xuống bàn, quay mặt ra ngoài cửa sổ. Các anh thấy cậu muốn dừng lại thì cũng thuận theo im lặng, chẳng qua, trên môi ai cũng nở nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương.

Vì các anh là ác quỷ, nên các anh sẽ không buông tha con mồi của mình. Và, lần này... chính là cậu!

Jungkook nhắm mắt lại, nhưng cậu không thể ngủ được vì hôm nay cậu đã ngủ đủ giấc rồi. Jungkook im lặng suy ngẫm lại cuộc đối thoại vừa rồi.

Kiếp này, thân phận cậu chỉ trỏn vẹn là thiếu gia Jeon Jungkook, căn bản chẳng có lực sát thương nào cả. Vì thế, cậu cần phải có thêm thân phận khác nữa. Nhưng việc này tất nhiên sẽ không dễ dàng.

Nếu là kiếp trước, có lẽ cậu không do dự cầm theo một con dao và hai cây súng lục rồi bước tới vài quán bar có tiếng, gϊếŧ đi vài tên có mặt mũi trong Hắc đạo rồi lấy một cái tên nào đó làm biệt danh cho mình. Nhưng, bây giờ cậu không thể làm thế. Bởi, cậu... không còn là cậu nữa! Không còn là sát thủ JJK nữa. Nếu cậu hành xử lạ thường, chắc chắn sẽ có người nghi ngờ và tìm ra đầu mối.

Nói cụ thể hơn, là việc có thêm thân phận khác phải mất rất nhiều thời gian.