Chương 41

*Ting.... ting.... ting* Điện thoại Jungkook rung lên. Cậu ngồi dậy, nhìn vào màn hình.

"Giờ ra về, tôi sẽ đón em ở cổng trường." Người gửi tới được đặt tên là "Anh Sak".

Jungkook hơi cau mày nhưng vẫn nhắn lại, "Được." Sau đó Sak không nói gì nữa.

Cậu bắt đầu lục xem những tin nhắn trước kia giữa thân chủ và Sak. Những đoạn đối thoại ngắn ngủn cục súc đến mức khiến người ta dở khóc dở cười.

"Em ăn chưa?"

"Đã."

"Vậy có ai bắt nạt em không?"

"Thật ra cũng chẳng ai để ý đến tôi."

"Ừ, vậy em học tốt nhé."

"Được."

Mấy câu nói cũng chỉ quẩn quanh nội dung thường ngày. Chủ yếu là Sak nhắn tin trước, còn thân chủ chỉ là đáp lại cho có. Không khó để nhận ra Sak vô cùng quan tâm Jungkook.

Chợt, một tin nhắn khiến cậu phải dừng lại. "Jungkook, làm như vậy có đáng không?

Cái giá đó quá lớn! Em sao có thể gánh được chứ?"

"Tất nhiên là đáng. Tôi không phải là loại người hi sinh thân mình vô ích."

"Nhưng như vậy quá nguy hiểm. Chỉ vì Junghyung thôi mà! Em đâu có lí do gì phải làm đến thế?"

"Vì anh ấy... nên tôi mới có thể làm."

Vì Junghyung ư? Junghyung thật sự có liên quan đến vụ việc này? Vậy tại sao thái độ anh ta lại có thể bình tĩnh như thế?

Ngày hôm qua cậu đã search tên Junghyung trên mạng, kết quả toàn là nói về chuyện Junghyung cứu được Jeon gia sau tin tức đồng tính của Jungkook, còn trước kia, hoàn toàn không có một tin nào cả.

Không lẽ... vì muốn Junghyung được mọi người chú ý.... thân chủ đã nguyện ý chà đạp bản thân mình?

Thật là viển vông! Jungkook cậu trước kia vốn là người lạnh lùng tàn ác đến cực điểm, việc hi sinh thân mình vì người khác đối với cậu là một chuyện hài ngu ngốc. Bởi, cậu rất trân trọng mạng sống của mình, cậu tuyệt đối không bao giờ vì người khác mà lại buông bỏ cả bản thân.

Trong Hắc đạo cũng có cực kì nhiều người có suy nghĩ giống cậu. Đừng trách cậu quá ích kỉ. Cái mạng sống này đâu phải dùng tiền để mua, đâu có chỉ cần một lời nói van xin mà có thể lấy lại được. Cậu đã phải dùng mấy trăm năm mới lấy được một lần sống lại. Dù kiếp trước cậu gian nan cực khổ, bị cha mẹ anh chị em ruồng bỏ, cậu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tự sát.

Có thể nói, ngoại trừ sự hoàn hảo về năng lực gϊếŧ người của mình, khả năng kiểm soát cảm xúc của cậu cũng hoàn hảo không kém, mà có khi hơn cả thế nữa.

Thấy cậu đột nhiên nhìn điện thoại của mình chầm chầm không nói một lời, các anh nãy giờ chú ý đến từng hành động cử chỉ của cậu cũng không nhịn được tò mò hơi nhướn người tới. Vừa hay, cậu tắt máy. Giọng nói lạnh lẽo vang lên, "Các anh không biết nhìn điện thoại người khác là một hành vi vô cùng bất lịch sự sao?"

Taehyung hơi bĩu môi, ngồi thẳng người lại, nói, "Hôm nay tâm trạng em không tốt." Một câu nói của anh đã khiến cho các anh còn lại đều đồng tình gật đầu. Nãy giờ họ nói chuyện với nhau chưa quá mười phút, vậy mà cậu đã cộc đến mức vậy rồi. Mấy ngày trước khi gặp các anh cậu cũng chưa chắc gì đã thể hiện sự khó gần của mình rõ ràng đến thế. Chắc chắn cậu đang gặp chuyện gì rồi!

Jungkook cười lạnh, trào phúng hỏi, "Các anh tại sao muốn xen vào chuyện của người khác quá vậy?"

Nam Joon nhếch môi, giọng nói hơi trầm xuống, "Lấy tư cách là vị hôn phu của em, bọn tôi có quyền biết những khó khăn mà 'vợ tương lai' gặp phải."

Jungkook hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói, "Chỉ với cái tư cách hèn mọn đó, các người càng không có quyền được biết! Chỉ là hôn nhân, cũng chẳng phải là chuyện gì to tát. Giữa chúng ta lại càng không nói đến tình yêu. Các người cũng có thể xưng hô 'vợ chồng' với tôi?"

Yoongi cười khẩy một tiếng, không hề vì lời nói của cậu mà biến sắc, anh nói, "Jungkook, em căn bản không thể mạnh hơn bọn tôi. Tốt nhất là đừng khiến tôi phải tức điên lên." À, dù Yoongi không có biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng nghe lời nói của anh, người ta liền nhận ra rằng anh đang vô cùng tức giận.

Jungkook ngẩng đầu, trầm mặc suy tư. Đúng vậy! Các anh mạnh hơn cậu. Vậy liệu các anh có thể tìm ra được nguyên nhân của vụ việc này không? Nhưng mà, cậu lại không tin tưởng các anh chút nào cả.

Có nên dựa vào các anh mà tìm ra sự thật không?