Chương 40

Tớ không nhận tem nhé.

_____________

Jungkook đi thẳng lên lớp học, vì thời gian còn khá sớm nên trong lớp cũng chỉ thưa thớt vài người. Thấy cậu đi vào, mọi người cũng chỉ ngẩng đầu nhìn một chút rồi lại cúi đầu làm bài tập, chẳng để ý tới ai cả.

Jungkook đi xuống chỗ ngồi, để cặp xuống ghế bên cạnh rồi nằm dài lên bàn, dáng vẻ vô cùng lười biếng. Có vài người nhìn thấy cậu như vậy thì rất ghen tị, bọn họ phải ngồi học cực khổ muốn chết, vậy mà cậu còn có thể thảnh thơi tới trường nằm ngủ. Ấy vậy mà, thành tích cậu dù không cao lắm nhưng vẫn nằm trong top khá một cách vi diệu.

Hừ, sao đột nhiên thấy ghét mấy đứa thông minh ghê!

Mọi người đồng loạt bĩu môi rồi quay lại làm bài. Bầu không khí trong lớp học rất im lặng, hoàn toàn đối lập với sự ồn ào ở bên ngoài. Chỉ trong một khung cảnh, mà có tới tận hai thế giới.

Cũng chính vì điều này nên Jungkook rất hài lòng với mọi người trong lớp học. Chỉ mới mấy ngày trước bọn họ còn khinh thường cậu ra mặt, còn hôm nay lại lựa chọn coi nhau như người qua đường, chẳng để ý tới chuyện cũ nữa, cũng không quan tâm đến cậu đáng sợ như thế nào.

Bọn họ đều là học sinh của khu S - nơi ở của những gia đình quý tộc cao quý nên bọn họ đều phải chứng minh mình cũng là một phần trong đấy. Tất cả những học sinh đều đã được chọn lọc ra rất kĩ càng nên cũng chẳng ai có vấn đề về học tập.

Mà lớp S lại là lớp cao quý nhất, nên mọi thứ đều là cao quý nhất, đồ dùng lớp học đều tốt hơn các lớp khác, giáo viên cũng dạy giỏi hơn các lớp khác, tiết học cũng nhiều hơn các lớp khác, và cả bài kiểm tra cũng khó hơn các lớp khác. Cậu không hề học một cái gì mà vẫn được xếp loại khá trong lớp cũng có thể coi là một dạng thiên tài lười biếng(?).

Ông trời ơi, công bằng đâu hết rồi?!! Nó nằm ở chỗ nào trên cái thế giới đáng sợ này??

Nhưng bọn họ biết rõ việc ngồi không ghen tị cũng chẳng làm được lợi ích nên cũng chẳng quan tâm nữa. Cậu là thiên tài thì như thế nào? Bọn họ chẳng qua chỉ là không thông minh bằng cậu thôi, chứ đâu có nghĩa là họ là những người ngu nhất thế giới.

Đến sáu giờ rưỡi, học sinh đều đã ngồi yên vị trên bàn ghế, các anh cũng tới lớp và ngồi xuống ghế, thản nhiên lấy điện thoại ra chơi.

Thấy cậu đang nằm dài trên bàn không nói một lời, Jimin hơi bĩu môi, nói, "Cậu tới sớm như vậy chỉ để ngủ thôi sao?"

Và, cậu không đáp lại, ngay cả một cái động đậy cũng không thèm. Vì thế, các anh liền nhận ra rằng, một là cậu đang ngủ, hai là cậu căn bản chẳng để Jimin vào mắt. Các anh lại lựa chọn tin điều thứ hai hơn, sau đó Jimin liền nhận được mười ánh mắt khinh thường.

Jimin xì một tiếng, trực tiếp lơ đi, chả thèm nói chuyện nữa. Cứ mỗi lần nói chuyện mà bị phản ra thành vậy làm anh đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng đáng thương.

Một giây trước khi tiếng chuông vang lên, cậu đột nhiên ngồi thẳng người, và giáo viên đúng lúc bước vào lớp. Điều này khiến cho mọi người ngạc nhiên và khiến cho Jimin đen mặt.

Không lẽ nãy giờ cậu đang canh giờ sao? Thật là đáng sợ!

Ho Seok liếc sang Jimin, ánh mắt đầy trào phúng như muốn nói rằng. "Cuối cùng cũng có cái ngày này đó thằng lùn."

Jimin làm sao không nhìn ra ý nghĩ của Ho Seok, anh liền hất đầu kiêu ngạo, "Tao đếch care!"

Ho Seok cười vô lại, nhún vai, "Kệ bố mày."

Và cuộc nói chuyện qua ánh mắt của hai người kết thúc trước câu nói của Seok Jin, "Tụi bây từ trên trời rơi xuống à? Nhìn nhau mà cũng hiểu được? Đúng là sinh vật lạ."

Ho Seok nhếch môi, khinh thường nói, "Sinh vật lạ? Từ đó thật sự có cùng đẳng cấp với tao sao?"

Mọi người đứng gần đó hoàn toàn bị sự tự luyến của Ho Seok K.O.

Jungkook lấy một cuốn vở trắng đặt lên bàn, rồi dựa đầu lên đó và lại tiếp tục nằm dài xuống bàn.

Các anh đều là người rất nhạy cảm, với thái độ chán nản của cậu liền có chút nghi hoặc nhìn nhau.

"Cậu ta bị cái quái gì thế?"

"Ủa? Sao mày nhìn tao? Tao có biết cái méo gì đâu."

"À, thì ra bọn mày cũng không biết. Đúng là một lũ vô dụng."

Vâng, đó chính là đoạn đối thoại xuyên ánh mắt của các anh nhà ta.