Chương 39

6 giờ sáng, không khí vẫn hơi se se lạnh, gió thổi nhẹ qua mà khiến người ta không nhịn được lạnh run người. Trên con đường đi có kha khá bóng dáng của mọi người đi qua lại, những chiếc xe hàng hiệu dừng ngay trước cổng trường in rõ những dòng chữ vàng đầy lấp lánh kiêu ngạo vô cùng, "BigHit High School".

Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ bé thu hút sự chú ý của mọi người, ai cũng nhìn sang với nhiều ánh mắt khác nhau, tò mò có, kinh ngạc có, và khinh thường cũng có.

Tò mò là vì trường Bighit cao quý như thế này mà cũng có một người đi bộ đến trường ư? Điều này thật ra cũng chẳng thể trách họ, bởi Bighit vốn là nơi dành cho những nhà quý tộc, dù có học bổng đi chăng nữa thì nhà trường chắc chắn sẽ không cho con bọn họ học chung với mấy con người thấp hèn ấy.

Kinh ngạc là vì cậu con trai đó rất xinh đẹp, rõ ràng là con trai, nhưng lại có khuôn mặt đẹp hơn cả con gái, làn da có hơi tái đi do gió lạnh, bóng dáng nhỏ nhắn đi thẳng tắp không hề cúi đầu mà tiến về phía trước, dù cậu ngẩng đầu đi nhưng cậu vẫn có thể né đi những vật cản trước mặt, thật ra, nhìn có chút vi diệu.

Còn khinh thường là có một số người nghĩ rằng cậu chỉ là một đứa bé học giỏi nhận học bổng thôi, căn bản không thể so với mấy đứa con cưng của họ được.

Người con trai kia vốn đang yên tĩnh bước đi, con ngươi cũng không nhúc nhích nhiều, tựa như lúc này chỉ có một mình cậu trên đường đi. Khá cô độc.

Nhưng có lẽ, sự yên tĩnh ấy cũng không thể kéo dài được lâu, bởi, ngay khi cậu bước vào cổng trường, đã có khá nhiều nữ sinh ra cản đường, tổng cộng là có tám nữ sinh, mặc đồ hở hang vô cùng, ai cũng cảm thán trước sự 'dũng cảm' của bọn cô, thời tiết lạnh lẽo như thế kia mà còn dám mặc đồ như vậy, thật sự rất gan dạ.

Bất quá, nhìn qua dáng vẻ hống hách hung hăng của bọn nữ sinh đó, ai cũng nhận ra đó đều là bọn chẳng ra gì, dù gia thế có giàu nức vách cỡ nào, nhưng cái thái độ khinh người ấy, bọn họ nuốt không trôi. Dù là nhà giàu hay quý tộc, tất nhiên sẽ có một số người không hề có cảm xúc gì với việc này, còn với một số người khác, bọn họ lại có suy nghĩ như trên. Đã là vua hay hoàng hậu, đã là hoàng tử hay công chúa, ai cũng đều sẽ có một khí chất 'quý tộc' bên trong người mình. Đối với những người là quan chức cao mà cái khí chất ấy cũng không có, bọn họ có chết cũng chẳng muốn dây dưa lâu dài. Bởi, làm gì có ai lòng dạ xảo quyệt mà tốt đẹp đâu chứ.

Vì vậy, tất cả mọi người đều lựa chọn trở thành người khán giả xem phim, chẳng hề làm gì.

Cô gái đứng đầu đυ.ng nhẹ vào vai cậu, nói, "Này, mày là Jeon Jungkook đúng không?"

Trước khi cô ta kịp chạm vào người cậu, Jungkook đã nhanh chóng lùi lại, cậu thật sự không thích bàn tay dơ bẩn đó đυ.ng vào mình.

Nhìn thấy phản ứng ghét bỏ của cậu, cô ả tức điên tiết lên, "Này! TRẢ LỜI! Khinh người à?!"

Jungkook đứng thẳng người, hai bàn tay bỏ vào trong túi sưởi ấm, mất hứng nói, "Là tôi, thì sao?"

Cô ả hừ lạnh một tiếng, hung dữ nói, "Tụi tao nghe nói hôm qua mày gây sự với chị Jihyo, hôm nay bọn tao tới đòi công đạo cho chị ấy!"

Jihyo? Jungkook cười lạnh, bình thản hỏi lại, "Thế các người có biết tôi đã gây sự như thế nào không?"

Bọn nữ sinh tự dưng bị cậu chất vấn lại liền im lặng. Khi nghe tin cậu gây hấn với Jihyo, bọn họ ngoài tức giận ra cũng chẳng thèm đi tìm hiểu lí do hay kết quả. Bây giờ nghe cậu hỏi lại, bọn họ mới nhìn chầm chầm cậu. Và, bọn ả đều sợ hãi, ánh mắt của cậu, chỉ trong phút chốc, đã thay đổi đến bất ngờ, chỉ một giây trước ánh mắt ấy mang một vẻ gì đó lười biếng và lạnh nhạt, nhưng một giây sau đó, một sự lạnh lẽo hơn cả băng Bắc Cực không bao giờ tan và vô cùng sắc bén khiến bọn ả chết lặng.

Cậu không đợi bọn ả nói một câu gì nữa, chỉ nhìn lướt qua một chút rồi rời đi, dáng vẻ vô cùng soái khiến nhiều người nhìn theo hâm mộ.

Không ai biết được bọn ả đã bị ánh mắt ấy làm cho chết đứng như thế nào. Cậu như đang nói với họ rằng.

Lũ đần.