Chương 38

"Chỉ vậy thôi sao?" Ho Seok hoài nghi nhìn vào tập giấy dày cộm trên tay mình, rất không tin tưởng hỏi lại.

Các anh còn lại cũng cầm trên tay tập giấy đó, Yoongi gật đầu, đáp, "Ừ, chỉ vậy thôi."

Jimin hơi cau mày, hỏi, "Con người có thể thay đổi tuyệt đối như thế sau khi mất trí nhớ ư?"

Nam Joon xì một tiếng, khó chịu nói, "Vậy mới nói, tao không bao giờ thích mấy kẻ nguy hiểm như cậu ta."

Seok Jin cười lạnh, vẻ mặt điển trai hiện lên chút sự hứng thú, "Tụi bây nghĩ thế nào về chuyện Jungkook không còn là xử nam?"

Taehyung bĩu môi, khinh thường đáp, "Chẳng quan tâm."

Ho Seok dựa người vào ghế, trầm mặc một hồi rồi nói, "Thật ra, chuyện đó cũng chẳng quan trọng lắm đâu. Cũng chỉ là thứ trinh tiết nhỏ bé, coi trọng quá làm gì? Chúng ta cũng đâu bị bệnh khiết phích."

Jimin ồ lên, hai mắt mở to, "Mày định làm gì cậu ta à? Sao rồi? Nổi lên hưng phấn à?"

Nam Joon cười nhạt, đặt tập hồ sơ xuống, nói, "Chỉ cần có thể kiểm soát được cậu ta, bọn mày muốn làm gì cũng được. Nhưng nếu không được, tốt nhất, tụi mày cần phải xử lí trước khi mọi chuyện đi quá xa."

Các anh nghe vậy, trên môi đồng loạt giện lên nụ cười khát máu. Jeon Jungkook? Con người có thể thay đổi đến như thế sao? Ngay bây giờ, các anh quyết định, sẽ chiếm giữ lấy cậu. Bởi, ngay từ khi các anh nổi lên hứng thú với cậu, điều đó đồng nghĩa với việc... cậu sẽ không còn tự do nữa!

Chỉ cần một câu nói, một nụ cười và một ánh mắt đã thể hiện ra sự tàn bạo của các thiếu gia nhà giàu ở các gia tộc lớn nhất. Các anh vốn chẳng phải là người tốt lành gì, nếu bị dây vào các anh, thì dù có chết, cũng đừng hòng thoát ra!

Vì, biểu tượng của các anh chính là những con nhện. Càng cố gắng chạy trốn, dây nhện càng thêm dính chặt, khiến cho nạn nhân phải nghẹt thở đến chết.

Yoongi cười khẩy một tiếng, nói, "Tụi bây đã xem cái đoạn video về chuyện của Jungkook chưa?"

Nghe giọng nói không kiềm chế sự hứng thú của Yoongi, các anh liền tò mò nhìn sang, Seok Jin chủ động hỏi, "Có chuyện gì trong đoạn video đó à?"

"Vậy là chưa xem?" Yoongi nhếch môi, mở máy tính lên, vào tệp đã lưu mở ra một đoạn video.

Ngay từ lúc bắt đầu, 'trận chiến' ấy đã kịch liệt lắm. Nhìn thấy thân hình nhỏ bé mê người của cậu nằm dưới thân của một người đàn ông, Nam Joon huýt sao một tiếng, "Thật hấp dẫn~"

Đến khi đoạn video kết thúc, vẻ mặt các anh có dấu hiệu biến đổi. Giọt nước mắt ấy... tại sao lại rơi xuống vào phút chót như thế? Cậu cách đây hai năm vốn chỉ mới mười sáu tuổi, dáng vẻ vẫn còn non nớt thuần khiết. Vậy, sự tuyệt vọng ấy ở đâu ra? Cậu đã gặp phải chuyện gì?

Chỉ trong vòng gần một tuần, hình ảnh cậu lạnh lùng, tàn nhẫn và kiệm lời đã khiến các anh cảm thấy quen thuộc. Nhưng bây giờ nhìn lại cảnh tượng cậu nằm trên giường cùng một người đàn ông mà lại khóc như thế, các anh thật ra có chút không quen.

Những tưởng bây giờ cậu đã rất bí ẩn rồi, nhưng thật không ngờ, cái quá khứ đó của cậu, còn bí ẩn hơn gấp vạn lần! Điều này khiến các anh không nhịn được nghi ngờ năng lực của mình. Nhiều bí mật động trời như thế, các anh liệu có tìm ra được không? Mà nếu tìm ra được rồi, thì các anh sẽ phải phản ứng ra sao? Phải giải quyết chuyện đó như thế nào?

Chỉ cần nhìn qua video, các anh cũng có thể nhạy cảm cảm nhận được nỗi tuyệt vọng khổng lồ của cậu. Giống như cái cảm giác bản thân bị đày xuống Địa Ngục, và cũng chẳng thể nào thoát ra khỏi vùng dung nham nóng bỏng chết người ấy.

Vì chưa đủ mạnh mẽ, chưa đủ trưởng thành, cũng chưa đủ quyến đoán... nên không thoát ra được.

"... Cậu ta tự nguyện ư?" Ho Seok tối sầm mặt, trong phút chốc, ngay cả các anh cũng không nhận ra được, bản thân thật sự rất tức giận. Cậu rốt cuộc vì cái chuyện quái quỷ gì mà có thể làm đến như thế? Điều này làm các anh thật khó chấp nhận được!

Người mà mình nhìn trúng, lại có thể gặp phải một chuyện gì đó mà các anh không tài nào tìm ra được nguyên nhân. Thật ra, có chút chua xót...