Thấy mấy ả kia sắp tắt thở đến nơi, các anh chậm rãi đi tới, vẻ mặt ai cũng mang một vẻ lạnh lùng khủng bố. Taehyung nhíu mày nhìn cảnh tượng vô cùng lộn xộn trước mặt, hỏi, "Chuyện gì?"
Nayeon liền giống như cá trên cạn muốn nhảy tưng lên, căm thù nhìn cậu, nói, "Nó! Chính nó khiến bọn em như vậy! Các anh phải làm chủ cho Jihyo đi!"
Các anh như có như không liếc qua Jihyo, lòng đầy chán ghét. Jihyo là gì mà các anh phải làm chủ giúp? Nhìn bộ đồ cô ta mặc trên người cũng đủ hiểu Jihyo chỉ đơn giản là một cô học sinh cấp ba hư hỏng. Tại sao các anh phải giúp một con nhóc miệng còn hôi mùi sữa (thật ra các anh cũng bằng tuổi Jihyo)?
Các anh nhìn vào Jungkook, dáng vẻ nhỏ bé ấy dường như đã trải qua một việc gì đó, mới khiến các anh cảm thấy cậu thật to lớn. Các anh bây giờ ngoài nghi hoặc ra thì còn có thêm một chút vui mừng. Nghi hoặc là vì cậu hiện giờ quá khác lúc trước. Còn vui mừng... là vì cuộc sống sau này của các anh không còn nhàm chán nữa.
Có lẽ, cậu là ác quỷ trong suy nghĩ của người khác, nhưng các anh lại nghĩ cậu chính là thiên thần... một thiên thần đã bị gãy cánh kéo các anh ra khỏi một vũng bùn đầy màu đen. Vũng bùn đó mang tên... tội lỗi.
Dù bị gãy cánh, nhưng cậu không hề là thiên thần sa ngã. Bởi, ngay từ khi sinh ra... Chúa đã khiến đôi cánh ấy gãy đi. Để cho cậu có thể tự đi trên con đường bằng chính đôi chân của mình. Cá tính! Vô cùng cá tính! Bất quá, các anh lại thích sự cá tính ấy.
Một hồi sau vẫn chưa nghe các anh nói gì, Jihyo ngẩng đầu nhìn sang, thấy các anh đang nhìn chầm chầm Jungkook, trong mắt hiện lên một chút tiếu ý. Cô kinh ngạc, sững sờ hỏi, "Các anh... sao thế?"
Nam Joon nhếch môi, sảng khoái nói, "Jungkook, em chính là thiên thần của tôi." Lời nói của anh vô sỉ hết mức và cũng chả liên quan gì đến cuộc nói chuyện nãy giờ khiến mọi người không nhịn được khó hiểu.
Seok Jin cười lạnh, giọng điệu nam tính hơi mang chút vui vẻ, "Không những là thiên thần... em là Thánh Thần của tôi!"
Yoongi uống một ngụm rượu, giọng nói khàn khàn giống như người say rượu, "Em chính là người cứu rỗi bọn tôi đấy." Nhìn Yoongi giống như người say thôi nhưng thật ra anh vẫn vô cùng tỉnh táo, bằng chứng là dáng đứng của anh vẫn đứng thẳng người và ánh mắt chỉ đặt lên người cậu, khuôn mặt cũng không đỏ lên.
Sau một loạt lời nói "tình cảm" của các anh, Jihyo tối sầm mặt. Gì vậy chứ?! Các anh bị điên rồi à?! Cư nhiên nói như thế trước mặt mọi người ư.
Jungkook nhìn các anh không chớp mắt, đầu hơi nghiêng. Mấy lời nói này thật sến. Cậu nghe còn tưởng mình lỡ bước vào Hội Chúa Trời gì đó.
Ho Seok đứng dựa vào cái bàn gần đó, khuôn mặt điển trai hiện lên một chút hứng thú, "Tụi bây nói thật hay. Bây giờ tìm cách cứu mấy đứa kia đi kìa."
Jimin cười to như đang nghe chuyện hài, rồi chậc lưỡi khinh thường, anh nói, "Tại sao phải cứu? Chúng ta từ khi nào biết thương người tới vậy?"
Khi Jimin vừa dứt lời, ánh mắt Jungkook liền đặt ngay lên người anh. Cậu cười lạnh. Thì ra... ở thế giới này, cũng có những kẻ giống cậu.
Những kẻ tàn ác, gϊếŧ người không gớm tay, không hành động theo cảm xúc và... vô cùng nguy hiểm. Các anh vốn mười tám tuổi nhưng dáng vẻ và khí thế lại rất trưởng thành, giống như hơn hai mươi luôn rồi. Cậu biết rõ, các anh... chính là "phần tử khủng bố" luôn hiện diện trong cái xã hội này!