Chương 28

Sắc mặt Jungkook càng thêm lạnh lẽo, không hề mang theo một chút hơi ấm nào. Điều này làm Nayeon rùng mình một cái, nhưng vẫn gan dạ nói lại, "Mày là bị điên sao?! Dám nói như thế với tao! Mày có biết tao là ai không hả?"

Jungkook chậm rãi đứng lên, xoa xoa cổ tay mình, ánh mắt không đặt lên người Nayeon, nói, "Tôi chẳng muốn quan tâm cô là ai. Tôi chỉ biết... cô sắp chết rồi!"

Nayeon kinh hãi trợn to mắt, "Cái gì cơ?! Mày đùa tao à!!"

Jungkook không nói lời nào, chỉ ngẩng mặt nhìn ả, bàn tay dần buông lỏng, rồi đột nhiên dùng chân đá cái bàn đè lên người Nayeon thêm vài người bạn khác của ả. Tiếng các ả hét lên vô cùng chói tai. Jihyo may mắn đứng cách xa nên không bị kéo theo, cô hoảng hốt tới đỡ cái bàn lên nhưng lại bị lực chân của Jungkook cản lại.

Jihyo ngẩng đầu, gấp gáp nói, "Jungkook, em thả chân ra đi, cô ấy sẽ bị đè chết mất!"

Jungkook đứng yên đấy, chân từ đầu đến cuối vẫn chưa hề xê dịch chút nào, cậu lạnh lùng nhìn mấy ả đang la hét dưới chân mình, trong lòng vang lên từng cơn chán ghét.

Jungkook mím chặt môi, chân dùng thêm sức, muốn đè chết mấy ả. Cậu chưa bao giờ thấy ghét con người đến vậy. Gì cơ? Là anh chị người ta thì có quyền khinh thường người khác à? Là con nhà đại gia thì có quyền dẫm đạp người nghèo hơn mình à?

Trên đời này, ai cũng đều có cố gắng. Người giàu thì cố gắng giàu hơn nữa, còn người nghèo thì cố gắng đủ tiền đủ sống. Kẻ mạnh thì cố gắng mạnh hơn nữa, kẻ yếu thì cũng cố gắng để có thể đánh bại những kẻ khác!

Chỉ duy nhất những kẻ lười biếng thích ngồi im một chỗ mới dễ bị đánh bại nhất! Nếu bây giờ họ là người giàu có, thì chắc chắn sẽ có ngày nào đó họ sẽ bị một kẻ giàu có nào khác vượt mặt. Nếu bây giờ họ là kẻ mạnh, thì sẽ có kẻ yếu khác có thể đánh bại họ! Những kẻ khinh thường người khác, chính là những kẻ bại trận!

Jungkook cậu sống trên hơn mấy chục năm, cậu dù là sát thủ JJK nhưng vẫn chưa bao giờ khinh thường một ai. Cậu luôn tôn trọng đối thủ của mình, chiến đấu bằng tất cả sức lực! Cậu chỉ đơn giản là muốn tôn trọng bản thân mình. Vì vậy, đối với cậu, những kẻ còn chưa biết thực lực người khác mà còn thích ra oai thì khiến cậu cực kì chán ghét!

Mấy người khách ở trong nghe náo nhiệt cũng kéo qua xem. Tiếng rì rầm bàn tán lẫn vào tiếng hét như heo bị chọc tiết cực kì ồn ào. Các anh nhìn qua, thấy Jungkook đang đứng đấy thì liền đi tới.

Jungkook hừ lạnh một cái, dáng đứng uy phong kiêu ngạo như một Tử thần đang nhìn xuống khiến Nayeon và mấy bạn của ả còn tưởng mình đang sắp chết đến nơi. Mà thật ra... đấy cũng có thể là sự thật.

Cậu nói, "Tôi thật không thể hiểu nổi, tại sao các người lại ngu ngốc như thế? Giống như mấy đứa đần không biết sợ! Chưa biết thực lực đối phương mà còn muốn lên mặt? Đã vậy còn ở trước mặt tôi nói như thế?"

Jungkook cười khẩy một tiếng, nói tiếp, "Bọn con gái như các cô không phải loại cá tính đâu. Mà là... không.có.tố.chất! Đừng tỏ ra mạnh mẽ như một gã đàn ông trong khi rõ ràng cô chỉ là một ả đàn bà chỉ biết văng tục trước người khác! Thật ngứa tai!"

Jimin nghe cậu nói vậy, khẽ cảm thán, "Công nhận... cá tính thật."

Ngay lúc này, các anh không hề để ý một điều, rằng... trong lòng từng người, ai cũng dần dần mở một cánh cửa mới ra, chiếu sáng cả tâm hồn họ. Các anh cảm thấy như mình đang thấy đấng cứu tinh trước mặt.

Cậu... như một kẻ mạnh tàn nhẫn luôn đứng trên cao người khác, những lời nói của cậu vô cùng thấm thía! Cậu, có lẽ sẽ là người kéo các anh ra khỏi vũng bùn của tội lỗi.