Chương 30

Khi tiếng hét thê thảm của mấy ả chấm dứt, chính là lúc tất cả khách hàng và nhân viên trong phòng ăn hoảng sợ bỏ chạy. Bây giờ, chỉ còn lại Jungkook, Jihyo, các anh, và những thi thể kia.

Jungkook im lặng nhìn khuôn mặt dữ tợn của Nayeon, chợt cậu nở nụ cười lạnh. Giận dữ? Cô ta có tư cách giận dữ với cậu ư? Rõ ràng là cô ta đã đυ.ng vào cậu trước! Người ta có thể nói cậu xấu xa, ác độc, vậy hà cớ gì cậu phải sống hiền lành, tốt bụng? Jungkook cậu ngay cả từ kiếp trước, cũng chưa bao giờ tha mạng cho bất cứ ai, tất nhiên, cũng có một số trường hợp ngoại lệ, nhưng cũng vì vậy, cậu đã chết! Vì thế, cậu sẽ không để mình phạm phải sai lầm đó một lần nào nữa.

Jungkook nhếch môi, nói, "Tôi đã tỏ thái độ rồi đấy."

Jihyo sợ đến run người, ánh mắt kinh hãi đặt lên người cậu, trong lòng vang lên từng trận, khiến cho cô vội nôn ra ngay tại chỗ. Jungkook và các anh đồng loạt dùng ánh mắt chán ghét nhìn sang, tự động lùi lại vài bước, cách xa chỗ của Jihyo. Thật hôi thối!

Jungkook lạnh lẽo nhìn cô, giọng điệu vô cùng khinh thường, "Các người... đã đυ.ng đến giới hạn của tôi rồi."

Ho Seok cười khẩy một tiếng, chen ngang, "Giới hạn?"

Jungkook nhìn sang, híp mắt lại, nhưng cũng trả lời anh, "Con người ai cũng có một giới hạn. Chỉ khác là nó mạnh hay yếu thôi. Nói sao thì nói, tôi tự tin chắc chắn rằng... giới hạn của tôi còn khủng khϊếp hơn các người nhiều." Rồi dường như nhớ lại điều gì đó, nụ cười trên môi cậu càng thêm vẻ khinh miệt.

Cho dù cô ta có là cháu của nữ hoàng Anh, cậu cũng sẽ khiến cô ra ngàn lần hối hận khi dám đυ.ng đến cậu, và hơn cả thế... cô ta đã sai lầm đến mức mà động đến giới hạn của cậu. Cậu muốn sống thật yên bình, nhưng trên đời lại có vô cùng nhiều mấy cái thể loại ngu xuẩn này khiến cậu muốn hiền cũng không được.

Taehyung nhìn cậu tự dưng lại nở nụ cười như thế khi đang trầm tư thì không nhịn được hỏi, "Giới hạn của cậu... đã từng xuất hiện à?"

Jungkook bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, nghe câu hỏi của Taehyung, cậu đột nhiên trầm mặc không đáp lại. Giới hạn của cậu... quá thật đã từng xuất hiện ở kiếp trước. Chính là khoảng thời gian cậu bị nhốt trong một căn phòng, ngày ngày bị một người đàn ông quyền lực bắt phải thực hiện những khoá huấn luyện vô cùng ác độc của ông ta. Đến một ngày... cậu tức điên lên gϊếŧ chết ông ta, và cũng là lần đầu tiên cậu gϊếŧ người. Lúc đó, cậu mười hai tuổi.

Nhớ lại cảnh tượng đẫm máu ấy, Jungkook cười khinh bỉ. Ôi chao, cậu cũng từng tức điên đến như thế, chẳng khác nào một con thú hoang bị thương đột nhiên vùng dậy. Thật đáng thương! Cũng may nhờ có Taehyung hỏi như thế, cậu mới nhớ ra rằng, thì ra... cậu cũng đã từng bị động đến giới hạn cuối cùng của bản thân.

Yoongi chợt cảm thấy cậu có chút bất thường, liền hỏi, "Sao thế?"

Jungkook ngẩng đầu, ánh mắt của cậu khiến các anh kinh ngạc. Đôi mắt màu nâu nhạt đột nhiên trở nên điên cuồng như một con thú, sẵn sàng cắn chết một ai dám vượt qua nó. Vô cùng hung hãn! Khí thế xung quanh người cậu trở nên hoang dã và mạnh mẽ.