Chương 27

Bốn giờ sáng, Jungkook ngồi dậy, đánh răng rửa mặt, thay một bộ đồ mới rồi mở cửa ra. Trên hành lang lúc này chẳng còn người nào, chỉ còn lại bóng đèn vàng trên trần.

Jungkook đi vào thang máy, bấm xuống tầng trệt. Khi cánh cửa mở ra, cậu liền đi vào khu ăn uống. Bây giờ còn rất sớm nhưng vẫn có khá nhiều người ở đây ăn uống vui vẻ.

Jungkook gọi một ly cà phê rồi tìm một chỗ ngồi. Đang uống, chợt phát hiện các anh cũng đang ngồi đằng xa đang nói chuyện cùng nhau, trên bàn thì có tới tận mấy chai rượu đắt tiền.

Jungkook hơi nheo mắt lại, nhưng cũng không để ý quá nhiều, cậu thản nhiên rời mắt sang chỗ khác.

Lúc này, có vài người con gái bước vào, đi tới chỗ cậu. Người con gái đứng đầu nhìn cậu, khuôn mặt cô ta khá đẹp, chỉ trừ cái đầu tóc màu cam quá nổi và bộ đồ hở hang hư hỏng. Cô ta lo lắng nhìn cậu, hỏi, "Jungkook? Em có sao không? Chị nghe nói em bị thuỷ tinh đâm vào tay, sao rồi? Được băng bó chưa?"

Mấy người con gái theo sau nghe cô ta hỏi han như thế đều hừ lạnh khinh bỉ, một người nói, "Jihyo à, cậu lo cho cậu ta làm gì chứ."

Thì ra đây là Jihyo! Người mà thân chủ đã nhắc đến trong quyển nhật kí. Jungkook uống một ngụm cà phê, đáp lại, "Tôi khoẻ."

Thấy thái độ cậu thờ ơ như thế, mấy người bạn của Jihyo đều tức giận, cô gái hồi nãy lại nói, "Này! Jihyo đã nói chuyện với cậu thì cậu nên lấy làm hãnh diện đi."

Jungkook chớp mắt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô ta, ngây ngô nói, "Tại sao? Cô ta cũng chẳng phải Chúa Trời. Tại sao tôi phải lấy làm hãnh diện?"

Cô gái khựng lại một chút, rồi lại hùng hổ mắng tiếp, "Cô ấy là chị gái cậu đấy! Cậu đừng có thái độ với bọn tôi! Bọn tôi dư sức khiến cậu phải sống không bằng chết!"

Jungkook ồ lên một tiếng, giọng điệu bắt đầu trở nên lạnh lùng, "Dù cô ta có là ông nội tôi, tôi cũng chả có gì phải lấy làm hãnh diện khi nghe cô ta hỏi han cả."

Cô ta trợn mắt, giọng nói chói tai, "Này! Thái độ của mày như thế là sao?"

Jungkook (lại) uống thêm một ngụm cà phê, bàn tay xoa xoa tách cà phê cho ấm một chút, máy lạnh trong đây thật quá lạnh đi. Sau một loạt động tác, cậu mới chậm rãi nói, "Nếu mà tôi tỏ thái độ rõ ràng, tôi xin cam đoan một điều, cô sẽ không thể sống lâu được đâu."

Biểu cảm trên khuôn mặt dần lạnh lẽo, khiến cô ta phải á khẩu. Jihyo vội can ngăn, "Thôi được rồi. Đừng cãi nhau nữa." Nói rồi, cô quay sang Jungkook, nói, "Chị xin lỗi. Nayeon có chút bốc đồng."

Nayeon nghe vậy, không phục nói, "Tớ bốc đồng khi nào! Rõ ràng cậu ta đã sai trước! Cậu nói đỡ cho cậu ta à?!"

Jungkook khẽ nghiêng đầu, hành động trong vô thức này khiến cậu như một đứa nhỏ đang suy tư. Cậu sai trước? Nãy giờ rõ ràng cậu đã động tới cô ta à? Tại sao con gái thời nay lại chẳng biết phân biệt lý lẽ như thế?

Jungkook nhếch môi, nhìn thẳng vào mắt Jihyo, nói, "Nãy giờ chị có thể chen vào, vậy tại sao tới tận bây giờ chị mới nói đỡ? Đỡ cho tôi? Hay cho cô ta? Jihyo, chị đang chờ đợi cái gì? Chị muốn tôi phải phản ứng như thế nào?"

Jihyo kinh ngạc hỏi, "Jungkook... em sao thế?"

Jungkook liếc Nayeon một cái, nói, "Cút! Trước khi tôi gϊếŧ cô."