Chương 26

"Jungkook" in đậm là chỉ thân chủ nhé.

Khung cảnh hai bên hoàn toàn trắng xoá, ngay giữa trung tâm xuất hiện một chiếc ghế gỗ, trên đó là một cậu con trai đang im lặng chống cằm, đôi mắt màu nâu sâu lắng nhìn về một khoảng chống nào đó ở phía xa. Y mặc trên mình một bộ đồ trắng, thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt nhìn nghiêng thập phần xinh đẹp... trông chẳng khác nào một thiên thần.

Xung quanh người cậu con trai toát ra chút hơi thở u sầu, buồn bã không thể tả nỗi. Có vẻ bị cảm xúc của y ảnh hưởng, khung cảnh liền hơi tối đi.

Jungkook nhìn chầm chầm cậu con tai, trong lòng không nhịn được kinh ngạc. Đó... chính là Jeon Jungkook! Là thân chủ của cậu!

Jungkook nhíu mày, cất giọng hỏi, "Cậu sao lại ở đây?"

Jungkook ngẩng đầu, hiện lên khuôn mặt đầy sự cô độc lẻ loi, y hỏi sững lại một chút, rồi nói, "A... thì ra tôi chết rồi..."

Câu nói này... chẳng hề khác với Jungkook lúc nãy! Cậu nheo mắt, nói, "Cậu... có muốn tôi làm gì thay cậu không?"

Jungkook quay lại tư thế chống cằm, ánh mắt trở nên mơ màng, y nói, "Sống trên đời mười tám năm, tôi sống trong sự cô đơn... chẳng ai ở bên cạnh tôi cả! Cũng đúng thôi! Bởi vì... tôi chỉ là một đứa con hoang thôi mà."

Giọng nói y đầy vẻ tang thương, khiến cậu chợt cảm thấy tim mình run lên một cái. Thật buồn... cậu không biết tại sao... nhưng cậu cảm thấy thật buồn.

Jungkook thở dài một tiếng, chậm rãi nói tiếp, "Một đứa con hoang... tôi cư nhiên là một đứa con hoang! Chẳng ai chấp nhận tôi cả! Vì thế... tôi liền đóng một vai phản diện..."

Jungkook trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi lại, "Phản diện? Tại sao?"

Jungkook cười khổ, đáp, "Phản diện là kẻ có thể sống đến cuối truyện. Tôi chắc chắn không thể nào là nhân vật chính, vì vậy... tôi phải cố gắng để khiến mọi người chú ý đến mình."

A... đúng là suy nghĩ của một đứa trẻ. Vô cùng ngây thơ, hết sức vô tội. Thật đáng thương! Jungkook im lặng một lúc, rồi khẽ hỏi, "Thật sự là vậy?"

"Hửm?"

Jungkook ngẩng đầu, mạnh mẽ nhìn vào mắt Jungkook, nói, "Tôi biết rõ, cậu không phải là muốn làm phản diện gì cả! Cậu... chỉ đang che giấu một điều gì đó thôi. Nói đi! Nói tôi nghe! Cậu muốn che giấu cái gì?"

Jungkook cười khẩy, đáp, " Anh thật sự rất thông minh."

Jungkook im lặng, không nói gì. Jungkook nói tiếp, "Một đứa trẻ như tôi... tại sao lại có thể đơn giản đến thế... anh biết không?"

Đơn giản? Jungkook liền hiểu ngay ý y là chỉ đến căn phòng kia. Quả thật, là một thiếu gia nhà giàu mà có thể sống đơn giản đến thế, cậu cũng cảm thấy nghi hoặc.

Hiển nhiên, Jungkook cũng không trông mong gì đến câu trả lời của cậu, y nói tiếp, "Tôi đang bảo vệ gia đình của mình. Gia đình mà tôi... yêu quý nhất!"

~.~.~.~.~.~.~.~

Jungkook mở to mắt, vội bật dậy, phát hiện ngoài trời còn đang tối, cậu nhìn lên đồng hồ, bây giờ chỉ mới nửa đêm thôi.

Jungkook thở hắt ra một hơi, nằm lại xuống giường, tay đặt lên trán, bắt đầu suy nghĩ về giấc mơ mới nãy.

Vì phải bảo vệ gia đình của mình ư? Gia đình? Y đang chỉ ai? Mọi người trong Jeon gia ư? Hay là ai khác?

Jungkook đứng dậy, lục lọi ở mọi nơi trong căn phòng. Đến khi mở cánh tủ đựng quần áo ra, cậu mới thấy một tờ giấy được đặt trong góc. Jungkook mở ra, liền cau mày lại khi đọc nội dung bên trong. Đó là... một tờ giấy xét nghiệm.

Và... hai từ được đánh dấu khiến cậu hoảng hốt.

Xử nam...