Phải mất đến gần hai mươi phút sau, Junghyung mới băng bó xong vết thương của cậu, nhìn bàn tay mình bị đống băng gạc trắng toát che mất, Jungkook ngây người.
Cảm giác đau đớn mới nãy cậu cảm thấy rất rõ ràng, đau đến mức, Jungkook còn nghĩ mình sắp ngất đi. Nhưng cũng vì như thế, cậu nhận ra được một điều... cậu còn sống! Cậu vẫn chưa ngừng thở... chưa chết đi... Cậu... nên vui hay nên buồn đây?
Đau đớn là dấu hiệu của sự sống, vậy sự sống này liệu có sai lầm khi tiếp tục như vậy? Kiếp trước cậu đã chết vì một phát súng! Cậu đã bị người thân cận với mình nhất gϊếŧ! Cái chết đó đối với cậu là một sự sỉ nhục khổng lồ! Cậu không thể nào chấp nhận được nó!
Kiếp trước, cậu là người vô cùng tàn độc, cũng vì như thế, xung quanh cậu cũng không có bao nhiêu người bạn. Lúc đó, cậu còn nghĩ mình thật sự rất may mắn khi có bọn họ làm bạn, nhưng cuối cùng... liệu có may mắn như vậy? Suy nghĩ đến đây, trong lòng Jungkook không nhịn được chua xót.
Junghyung dọn dẹp đồ dùng vào hộp y tế, nói, "Lần sau đừng chơi dại như vậy. Kẻo chừng mất máu chết đấy."
Jungkook vẫn ngẩn ngơ nhìn bàn tay của mình, nghe Junghyung nói vậy, cậu nhếch môi, nói, "Cái mạng của tôi... có thể đến cả Diêm Vương cũng cảm thấy ghê tởm!"
Vì kiếp trước cậu đã tạo ra quá nhiều nghiệp chướng, gϊếŧ không biết bao nhiêu người... đến nỗi Diêm Vương cũng chẳng muốn nhận! Diêm Vương kinh sợ trước linh hồn cậu... chẳng ai muốn nhận cậu cả...
Khi Jungkook dứt lời, không khí trong phòng bỗng chùng xuống. Junghyung và các anh thì nghĩ cậu đang nói đến cái đợt suýt chết lúc trước, mọi người trầm mặc.
Đến một lúc sau, Jungkook cười khổ một tiếng, nói, "À... thì ra tôi vẫn chưa chết. Sống được đến bây giờ... là do mạng tôi quá tốt... hay chỉ đơn giản là Diêm Vương không muốn nhận tôi? Sống tiếp... rồi sẽ làm được gì?"
Câu cuối cùng, Jungkook hỏi mọi người, cũng hỏi chính mình như thế một câu. Cậu sẽ tiếp tục sống như thế nào?
Junghyung nhìn cậu, trong mắt xẹt qua tia đau lòng, y vuốt nhẹ mái tóc của cậu, nói, "Thật ra... vì Diêm Vương biết... còn có người rất thương em, nên ông ấy mới để em sống tiếp. Vì vậy, em đừng bận tâm quá nhiều, cứ tiếp tục sống tiếp... cứ hoàn thành mọi nhiệm vụ mà em đặt ra cho chính bản thân mình..."
Jungkook nhìn chầm chầm Junghyung, trong phút chốc, cậu cảm thấy thật quen thuộc. Hành động này của Junghyung, cậu đã nhìn thấy lúc trước rồi. Chính là L... L cũng đã từng nói như thế với cậu. Nhưng cuối cùng, cậu ấy cũng chính tay gϊếŧ chết cậu thôi mà. Liệu... Junghyung cũng làm như thế không?
Jungkook cười khẩy một tiếng, nhẹ giọng hỏi, "Nếu có ngày... anh bị chính người thân cận với mình nhất... 'tặng' một phát súng vào đầu... anh sẽ làm gì?"
Junghyung hơi khựng lại một chút, rồi đáp, "Chẳng làm gì cả. Tôi sẽ chỉ đón nhận cái chết ấy thôi. Con người mà, ai cũng sẽ phải chết, chỉ khác nhau là sớm hay muộn thôi. Nếu thời khắc ấy sớm muộn gì cũng đến, cớ sao phải lưu luyến làm gì?
Jungkook gật đầu, nói, "Tôi muốn nghỉ một chút. Mấy người đi ra ngoài đi."
Junghyung đứng dậy, không nói một câu tạm biệt liền rời đi. Các anh nhìn nhau một chút rồi cũng lựa chọn rời đi.
Khi tiếng đóng cửa phòng vang lên, Jungkook nằm ngửa xuống giường, thở dài một tiếng.
Bây giờ cậu nhận ra mình còn sống. Điều này làm cậu có chút sợ hãi... Nhưng sự sợ hãi này nhanh chóng bị lời nói của Junghyung dập tắt.
Đúng vậy! Cậu sẽ chẳng làm gì cả! Ngay lúc này, cậu chính là Jeon Jungkook - thiếu gia của Jeon gia! Cậu không còn JJK nữa rồi! Bởi... cậu trước kia đã chết mất rồi.