Chương 24

Jungkook nhìn Yoongi một hồi lâu, đôi mắt hơi híp lại, tựa như đang suy ngẫm, tại sao Yoongi lại có thể ôn nhu đến thế? Anh ta... đau lòng vì cái gì? Hàng ngàn câu hỏi ngổn ngang trong tâm trí cậu, khiến cậu cảm thấy mù mịt khó hiểu.

Nhân viên cúi gập người lượm từng miếng thuỷ tinh, tay vô tình bị sướt một cái, máu liền chảy ra, một cảm giác hơi nhói khiến y khẽ nhíu mày, nhưng chợt khi nhìn đến đống máu dưới sàn, nhân viên đó khϊếp sợ nhìn lên bàn tay đầy máu của cậu. Y chỉ bị một chút thôi mà đã cảm thấy hơi nhói rồi, vậy mà... cậu cư nhiên còn có thể chịu được?

Nhân viên rụt rè hỏi, "Thiếu gia... cậu có cần đi băng lại vết thương không?"

Seok Jin đứng dậy, không chút do dự tiến về phía cậu, vừa đưa cậu đi vừa nói, "Điều đó là tất nhiên rồi!"

Các anh còn lại liền đi theo. Không khí trong phòng tiệc liền quay lại bình thường.

~.~.~.~.~.~.~

Dừng lại trước một căn phòng nằm trong góc, Seok Jin như một quý ông lịch lãm chìa tay ra mời cậu vào phòng, Jungkook khinh thường liếc một cái, chậm rãi mở cửa ra. Căn phòng này rất rộng, nhưng lại đơn giản đến không ngờ, trên tường chỉ đơn độc một màu trắng toát, không hề có chút hoạ tiết nào, những vật dụng trong phòng lại rất đẹp mắt, là đồ dùng cũng khá mắc tiền. Nếu trừ đi những vật dụng đó ra, thì căn phòng này sẽ giống y chang căn phòng của cậu ở Jeon gia.

Bất quá, bên trong còn có một người đàn ông ngồi quay lưng với cửa, dáng vẻ nhã nhặn đầy thu hút, người này mặc một bộ đồ thoải mái, bên ngoài có một cái áo khoác dài màu trắng như bác sĩ, trên tay còn cầm một bộ dụng cụ y tế.

Jungkook hỏi, "Cái gì đây?"

Nam Joon khẽ đẩy cậu vào phòng, nói, "Đây là căn phòng của cậu trước kia đấy."

Jungkook gật đầu, liền hiểu ra tại sao căn phòng này lại quen thuộc đến thế. Người đàn ông kia nghe tiếng, quay lại, nói, "Để tôi băng bó vết thương cho em."

Người này có khuôn mặt góc cạnh, mái tóc được chải gọn gàng, hàng lông mày rậm đầy khí thế, đôi mắt màu đen láy nhưng sắc bén, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng hơi mím lại, thân hình cao ráo cực kì bảnh trai. Người này khoảng chừng hai mươi tuổi trở lên thôi.

Jungkook nheo mắt, giọng điệu dò hỏi, "Anh là ai?"

Người đàn ông kia hơi khựng lại một chút, ánh mắt như có như không lướt qua chỗ cậu, nhàn nhạt nói, "Tôi là anh trai của em - Jeon Junghyung."

Jungkook nhíu mày, trong lòng không nhịn được khẽ nghi hoặc. Anh trai? Vậy sao cậu và anh ta lại khác nhau đến thế? Thậm chí ngay cả một sắc nét trên khuôn mặt cũng không hề giống nhau. Jungkook khẽ gật đầu, coi như đã hiểu ra. Junghyung chính là giống Chanyeol - papa của cậu ở kiếp này!

Jungkook bước tới chỗ Junghyung, rồi ngồi xuống bên cạnh, đưa bàn tay bị thương ra, không nói lời nào. Các anh đứng yên ngoài cửa, ánh mắt cứ đặt lên người cậu.

Junghyung bắt đầu mở hộp đựng dụng cụ y tế ra, dùng nhíp lấy từng mảnh vỡ trong tay cậu, Junghyung chậc lưỡi một cái, trong mắt xẹt qua tia tức giận, "Em sao lại dùng sức mạnh thế? Mấy mảnh vỡ này tàn quá rồi đấy!"

Nói rồi, Junghyung lấy ra mấy mảnh vỡ nhỏ nhưng lại khá nhiều để trước mặt cậu, như muốn chứng minh lời nói của