Chương 21

"..."

Các anh im lặng, cậu cũng không nói nhiều. Không khí trong xe lạnh lẽo đến cực điểm, người tài xế lái xe không nhịn được lâu lâu lại nhìn lên gương, y còn tưởng mình đang ở một mình. Làm sợ chết khϊếp!

Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước cánh cổng lớn của một khách sạn sang trọng. Jungkook bước xuống xe, quan sát khách sạn. Một khách sạn 5 sao với cái tên quý phái "Black Rose", đoá hoa hồng đen...

Jungkook khựng lại. Khách sạn này... cư nhiên vẫn còn tồn tại? Kiếp trước, cậu đã rất nhiều lần phải thực hiện nhiệm vụ trong nơi này. Phần lớn là vì mục tiêu của cậu đều tụ tập ở đây chơi bời. Nhưng mà, bây giờ đã là năm 3012, gần 1000 năm rồi, vậy mà khách sạn này vẫn còn tồn tại?! Thật đáng kinh ngạc!

Khách sạn này trước kia có một ông chủ bí mật, nghe nói rất trẻ và cực kì đẹp trai, chỉ 22 tuổi thôi, chẳng qua là có chút lạnh lùng với người khác. Còn trẻ như thế mà đã tự mình lập ra khách sạn khổng lồ này. Ấy vậy mà, đến tận bây giờ... nó vẫn còn tồn tại. Ngay cả hình dạng bên ngoài đến cả nội thất bên trong đều không hề thay đổi. Cậu còn nghĩ rằng nó chắc chắn sẽ nhanh chóng bị mấy khách sạn còn lớn hơn khác sẽ đè bẹp, ai mà ngờ được nó vẫn yên bình như thế chứ.

Thấy Jungkook nãy giờ cứ ngẩn người, đôi mắt nâu híp lại nhìn chầm chầm vào khách sạn, không biết đang nghĩ gì mà lại cứ mãi cau mày, Nam Joon tò mò nhướn người tới, hỏi, "Sao thế?"

Jungkook bừng tỉnh lại, khẽ lắc đầu, bình tĩnh đáp, "Không có gì."

Các anh tất nhiên một chút cũng không tin, nhưng vẫn im lặng mà đi vào phòng tiệc.

Phòng tiệc khá yên ắng, hoàn toàn đối lập với sự ồn ào bên ngoài. Bên trong chỉ có tiếng đàn dương cầm du dương cùng mùi rượu nhàn nhạt trong không khí, tiếng mọi người xầm xì nói chuyện với nhau cũng cố tình đè nhỏ lại.

Các anh và cậu chỉ liếc qua một cái rồi cùng nhau đi tới chiếc bàn trống trong góc.

Một nhân viên cầm khay rượu đi ngang qua, cậu theo thói quen đưa tay nhận lấy, nhưng lại bị thay thế bằng một ly nước cam, Jungkook nheo mắt, ngước lên thì thấy Yoongi đang cầm ly rượu đặt lại lên khay, khẽ xua tay ra hiệu, nhân viên hiểu ý liền rời đi, Yoongi ngồi dựa vào ghế, bình thản nói, "Cậu không uống được rượu đâu."

Jungkook chớp mắt, khó chịu nói, "Tôi đã mười tám tuổi rồi!"

Jimin chống cằm nhìn xung quanh, uể oải nói, "Cậu quên tửu lượng của cậu rất tệ à?"

Jungkook khẽ bĩu môi. Cậu bây giờ chính là Jeon Jungkook, nên tất nhiên việc tửu lượng tệ cũng sẽ ảnh hưởng đến cậu bây giờ. Dù cho trước kia cậu có thể ngàn năm không say, nhưng chắc chắn bây giờ có thể chỉ một liền say.