Chương 20

Tối hôm đó, quả thật các anh tới Jeon gia, cả sáu người mặc sáu bộ vét đen lịch lãm tuyệt đẹp. Thấy các anh tới nhà, Baekhyun cười hì hì, rất nhiệt liệt chào đón, "Mấy đứa tới đưa Jungkook đi tới buổi đấu giá đúng không? Qua đây chơi với ta một chút, đợi Jungkook xuống nha."

Các anh gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống. Dù là thiếu gia nhà giàu nhưng việc dạy dỗ các anh lại rất nghiêm khắc, nếu gặp người lớn thì phải nhẫn và thể hiện rõ sự kính trọng của mình, hơn nữa, đó lại là Baekhyun và Chanyeol - người đã lập nên tập đoàn Jeon thị hùng mạnh, điều này càng khiến bọn anh phải cúi đầu kính trọng.

Đợi khoảng chừng hai mươi phút, Jungkook đi xuống, trên người mặc một bộ vest tím đậm đính thêm một ít kim tuyến chói loá, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu. Khuôn mặt cậu không hề trang điểm, còn tóc thì vẫn như bình thường để mái ngố, không dùng keo.

Các anh và Jungkook chào Baekhyun và Chanyeol rồi liền rời đi. Trên xe, Jungkook lựa chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, không nhiều lời với các anh. Khi các anh ổn định chỗ ngồi, người tài xế liền bắt đầu chạy xe.

Yoongi mệt mỏi dựa đầu lên ghế tựa, hai mắt nhắm hờ, nói, "Cậu có vẻ đơn giản quá nhỉ?"

Jungkook nhìn cảnh vật cứ vụt qua bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt hơi mơ màng một chút, nhưng cậu vẫn nghe rõ lời nói của Yoongi, bất quá, lời đáp của cậu lại chẳng liên quan, "Bán đấu giá cái gì?"

Yoongi thấy cậu không trả lời câu hỏi của mình, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lơ đi.

Ho Seok cười nhạt một cái, đáp, "Tôi không nghĩ cậu sẽ dám đến đó sau khi biết được đâu."

Jungkook chẳng quan tâm tới vẻ thần bí của Ho Seok, giọng điệu vẫn bình thản nói, "Vũ khí."

Ho Seok nhíu mày, hỏi, "Cậu biết?"

Jungkook như đã đạt được mục đích, khẽ nhếch môi tự mãn, "Vậy chắc chắn là phải có súng, dao hay mấy cái tương tự thế đúng không?"

Nam Joon ngồi dưới cùng vội nhướn người lên, tò mò hỏi, "Cậu cần mấy thứ đó làm gì?"

Jungkook im lặng một hồi lâu, rồi nói, "Đồ thật à?"

Đây chính xác là lần thứ hai Nam Joon bị cậu lờ đi, khuôn mặt anh tối sầm, tỏ vẻ mất hứng rồi ngồi lại vị trí của mình, không nói gì nữa.

Taehyung cười lạnh một tiếng, hỏi, "Cậu cần đồ thật làm gì?"

Jungkook bĩu môi, đáp, "Tôi nói mình cần mấy thứ đó để chơi thì các anh có tin không?"

Taehyung lắc đầu, "Không."

Jungkook đưa tay tựa lên vành cửa sổ, nhàn nhạt nói, "Vậy thì các anh không cần phải biết thêm nữa đâu."