Chương 22

Jungkook cầm ly nước cam trên tay, lâu lâu lại uống một ngụm, cậu quan sát hết toàn bộ khách mời xuất hiện trong bữa tiệc. Không ngoài dự đoán, không phải là người của gia tộc thì chắc chắn sẽ là của băng đảng nào đó. Đàn ông thì còn mặc vest, còn phụ nữ thì như những ả điếm lẳиɠ ɭơ mặc bộ đồ thiếu vải, cố tình làm ra vài động tác dụ hoặc, thu hút không ít ánh mắt háo sắc của những gã khác.

Các anh ngồi lần lượt xuống bên cạnh cậu, cũng nhìn hết một lượt qua toàn cảnh. Ho Seok chậc lưỡi, khinh khỉnh nói, "Dù sao cũng là cùng chủng loại là con người, tại sao lại có rất nhiều người chả giống người gì hết nhỉ?"

Seok Jin nghe vậy, cười khẩy một tiếng, đáp, "Quỷ thì chắc chắn không phải là người. Nhưng có thể... người cũng trở thành một con quỷ ấy chứ. Ai mà lường trước được chuyện gì."

Taehyung lắc nhẹ chân mình, dáng vẻ cực kì soái, bình thản nói, "So với quỷ làm gì, cũng tội bọn nó lắm ấy chứ."

Jimin nhếch môi, giọng điệu hơi lên cao, "Cần gì phải so như thế. Chẳng phải chỉ cần so chúng ta với bọn quỷ thôi cũng được mà." Lời nói ra cực kì đáng đánh đòn!

Nam Joon liếc Jimin một cái, bất đắc dĩ nói, "Mày đừng nói rõ ràng ra thế chứ. Đúng là mặt dày quá mức rồi đấy."

Jimin nhún vai, rất vô sỉ hỏi lại, "Đó chẳng phải là sự thật sao?"

Yoongi run nhẹ ly rượu vang trong tay, khiến cho dòng nước lóng lánh từng gợn sóng, nói, "Có khi Jungkook còn hơn cả chúng ta ấy chứ."

Cuộc nói chuyện chợt dừng lại ngay khi cái tên Jungkook xuất hiện. Các anh cười nhạt, ánh mắt như có như không nhìn qua Jungkook.

Jungkook bị Yoongi lôi vào làm chủ để trò chuyện cũng không gấp gáp, cậu hơi nghiêmg đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào đại sảnh, giọng nói trong trẻo nhưng lại vô cùng lạnh lùng vang lên, "Tôi lại nhận ra một điều... rõ ràng đều là thiếu gia tiểu thư nhà giàu, nhưng tại sao ai cũng thích đấu mồm ấy nhỉ? Chẳng phải chỉ cần kêu lên hai từ đánh nhau là được rồi sao? Chuyện gì mà chẳng phải giải thích bằng nắm đấm?"

Các anh bị lời nói bạo lực của cậu gây buồn cười, Seok Jin sặc luôn cả rượu, khi đã bình tâm lại, anh cười to mấy tiếng nữa, rồi nói, "Lời nói của cậu quả thật không sai. Nhưng mà... cậu không thấy nó quá bạo lực sao? Thật chẳng giống với thân hình bé nhỏ xinh xắn của cậu chút nào."

Jungkook vẫn không hề bị lời nói của Seok Jin tác động, chỉ thản nhiên hỏi lại, "Thế nào là bạo lực? Thế nào là không bạo lực? Cuối cùng cái kết cũng sẽ có người chết, chẳng qua chỉ khác là chết sớm hay sau thôi. Cần gì phải tốn nước miếng với mấy chuyện không đâu làm gì. Tôi đi học võ đâu để chỉ đấu võ mồm với mấy người. Thật lãng phí!"