Chương 11
Buổi sáng hôm sau thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời ấm áp.
Trong lúc ngủ mơ Đường Tiểu Oánh nghe được âm thanh lạch cạch. Nànghơi hơi mở mắt, thấy Tôn Hạo Trạch đứng trước tủ thay quần áo.
“Tổng tài?”
Nàng ban đầu là ngây người một chút, sau đó nhớ ra nơi này không phải phòng của nàng. Thấy hắn đã thay quần áo xong đang đi tới, nàng nhanhkéo cao chăn ngồi dậy.
“Đánh thức em sao.” Tôn Hạo Trạch ngồi vào mép giường, hôn hai má nàng.
“Tổng tài, anh định đi ra ngoài?”
“Vừa tỉnh ngủ đã quên tối hôm qua đã nói như thế nào sao?” Hắn khẽ dí cái trán của nàng, động tác vô vàn ôn nhu.“Về sau tổng tài chỉ kêu ởvăn phòng.”
“Dạ, Hạo Trạch.” Đường Tiểu Oánh mặt ửng đỏ, nàng còn chưa quen động tác thân mật như vậy.
“Cái này với ‘Vâng, tổng tài” có gì khác nhau? Về sau không cần thêm ‘Dạ’. Đừng quên, em là bạn gái của anh.”
“Dạ, em đã biết……” lại ‘dạ’ nữa rồi, nàng ngượng ngùng cười.
“bây giờ anh muốn đến hội trường một chút, giữa trưa mới có thể trởvề, em cứ ngủ tiếp.” Tối hôm qua hành nàng mệt chết, xem mặt nàng còn có vẻ mệt mỏi.
“Ưʍ.” Thật ra thì nàng rất muốn ngủ.
Hắn giọng nói có phần quan tâm lẫn ảo não nói:“Em không thoải mái sao? Tối hôm qua anh hơi quá đà.”
Đêm qua hắn như biến thành con thú thoát cương không khống chế đượcdu͙© vọиɠ quá mức mãnh liệt trong cơ thể, muốn nàng một lần lại một lầnnữa.
Nghe hắn nhắc tới chuyện tối qua, trên mặt nàng đỏ càng đỏ thêm, vội vàng cúi cúi đầu.
Thấy nàng bộ dáng đơn thuần thẹn thùng, hắn nhịn không được ôm chặtnàng trong lòng, muốn dựa gần nàng hơn. Thật là đáng yêu, làm cho ngườita rất thích nha.
Đường Tiểu Oánh ngoan ngoãn nép trong lòng hắn, khóe miệng cười yếu ớt gợi lên một chút hạnh phúc ngọt ngào.
“Em làm anh thật không muốn ra ngoài, muốn quay lại giường a.” Nhìn thấy nàng lộ ra biểu tình kinh ngạc, hắn liền bật cười.
Ý thức được hắn đang nói đùa, Đường Tiểu Oánh cũng ngốc ngốc cười theo, ngọt ngào mà xinh đẹp.
“Anh thật sự muốn quay lại giường.” Không phải nói giỡn.“Anh phải đi rồi, em ngoan ngoãn ở trên giường chờ anh biết không?”
“Dạ…… Ách, em là đâu có….”
Tôn Hạo Trạch cúi xuống hôn nàng lần cuối rồi mới ra khỏi phòng.
“Aizz, mệt mỏi quá nha!” Nàng nằm trở lại trên giường duỗi thẳng chân tay, vẫn cảm thấy quá mệt mỏi.
Vừa mới nhắm mắt lại liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại của nàngvang lên, nghĩ lại, có lẽ là đặt trên bàn ngoài phòng khách.
Sợ là có việc gì trọng yếu, mặc dù thân thể vẫn còn mệt, nàng vẫn dậy mặc quần áo rối đến phòng khách.
Nàng xem điện thoại, là Hương Dục, nàng lập tức nhấc máy.
“Hương Dục, cậu tìm mình?”
“Tiểu Oánh, cậu có thể đến bệnh viện với mình không?”
Nghe thấy bạn tốt hiện tại đang ở bệnh viện, ngữ khí nghe qua có vẻkhổ sở, Đường Tiểu Oánh không khỏi thắc mắc vội vàng cầm túi xách đếnbệnh viện.
Hương Dục sinh non?
Tối hôm qua nàng té ngã ở nhà bạn trai, được đưa đến bệnh viện khẩncấp. Máu ra quá nhiều cuối cùng không cứu được sinh mạng nhỏ kia. Buổisáng khi Hương Dục tỉnh lại, y tá cho biết tối hôm qua sau khi bạn trainghe bác sĩ nói nàng không có việc gì liền ly khai, bởi vậy nàng liềngọi điện cho người ở cùng nhà trọ là Đường Tiểu Oánh.
“Hương Dục.” Nhìn sắc mặt trắng bệch của bạn tốt, Đường Tiểu Oánh cảm thấy khổ sở. Nàng cho tới bây giờ vẫn không biết Hương Dục mang thai,nàng là bằng hữu cũng quá thất trách.“Hương Dục, thực xin lỗi, mìnhkhông biết cậu phát sinh chuyện như vậy, thực xin lỗi.”
“Đứa ngốc, cái này với cậu không quan hệ.” Hà Hương Dục suy yếunói.“Gọi điện thoại cho cậu chính là muốn cậu giúp mình. Mình không muốn trong bệnh viện một mình.”
“Vậy bạn trai cậu đâu? Anh ta làm sao có thể mặc kệ cậu trong bệnh viện một mình?”
“Tối hôm qua bọn mình đã chia tay.”
“Cái gì, cậu mang thai đứa nhỏ của hắn, hắn còn đòi chia tay?”
“Mình cũng rất sốc, ô……” Hà Hương Dục òa khóc.
“Hương Dục, đừng khóc.” Nàng khóc, Đường Tiểu Oánh cũng khóc theo.
Một giờ sau Đường Tiểu Oánh vào cửa hàng cạnh bệnh viện mua đồ dùng này nọ, sau đó lại đi vào canteen mua bát cháo thịt.
Trong lúc chờ lấy cháo, nàng lại nghĩ tới chuyện của Hương Dục.
Bạn trai Hương Dục làm trong ngành điện tử. Hai người kết giao đượchơn ba tháng hắn mới nói cho Hương Dục hắn đã kết hôn, nhưng vì HươngDục thương hắn, hơn nữa đối phương nói đã chuẩn bị ly hôn, tính cướinàng, bởi vậy Hương Dục mới tiếp tục cùng hắn kết giao, thậm chí thuênhà ở chung cùng hắn. Chả trách có lúc Hương Dục nói muốn kết hôn.
Khi Hương Dục phát hiện mình mang thai, bạn trai nàng lại muốn nàngđi phá thai. Hương Dục đương nhiên không muốn, còn hỏi bạn trai bọn họkhi nào thì kết hôn. Nào biết nam nhân kia nói nàng đừng có nằm mộng,lại nói hắn chỉ là chơi đùa mà thôi, làm gì mà coi là thật như vậy, hơnnữa hắn là ai chứ, chẳng lẽ lại li hôn vợ chỉ vì nàng sao?
Hương Dục thương tâm đến thấu xương. Về sau nàng mới biết nam nhânkia thật ra là có bạn gái mới. Tối qua khi hắn trở lại phòng bọn họ thuê chung lấy này nọ, hai người phát sinh to tiếng, do mất thăng bằng nênHương Dục té ngã.“ Nam nhân kia từ đầu tới cuối chỉ là đùa giỡn, căn bản là không phải thiệt tình muốn kết hôn với mình, mình thậm chí hoài nghi hắn có từng yêu mình hay không.”
Nhớ lại cảnh Hương Dục than thở khóc lóc kể ra, Đường Tiểu Oánh cảmthấy tâm đau. Có tiền là có thể đùa bỡn người khác sao? Thậm chí sát hại một tiểu sinh mệnh, đứa nhỏ là của hắn nha!
“Cô gái à, cháo của cô được rồi.”
“Nha, cám ơn.”
Đường Tiểu Oánh xách cháo cùng gì đó trên tay trở lại bệnh viện, Hương Dục đang ngủ nên nàng không muốn đánh thức.
Nếu nàng phát hiện Hương Dục yêu phải người như vậy sớm một chút,nàng sẽ khuyên Hương Dục cùng đối phương chia tay. Từ thời điểm nàng cảm thấy bạn trai Hương Dục thần bí, nàng nên truy vấn mới phải.
Điện thoại của nàng vang lên, là Hạo Trạch gọi đến. Nàng lập tức rời khỏi phòng bệnh ra hành lang nghe máy.
“Em đang ở đâu? Vì sao không ngoan ngoãn ở trên giường chờ anh?”
“A, anh đang ở nhà?”
“Ừm, công việc đã xong nên anh về. Em đang ở đâu? Đi mua đồ ăn sao?”
“Không phải, em ở bệnh viện.”
Nàng kể lại chuyện Hương Dục với hắn, vốn nàng nghĩ hắn không cần đến bệnh viện nhưng hắn nói sẽ lập tức lại đây. Nàng biết, hắn lo lắng nàng sẽ đau lòng bởi vậy đến cùng nàng.
Đường Tiểu Oánh trở lại phòng bệnh gặp muội muội Hương Dục đến, nàngmở cặp l*иg cháo đưa Hương Dục hốc mắt hồng hồng ăn, Đường Tiểu Oánhthấy vậy mắt cũng đỏ theo.
“Tiểu Oánh, Hương Thực ở trong này giúp mình là được rồi, cậu về trước đi.”
“Mình ở lại cùng cậu.”
“Cậu không cần lo lắng, mình không sao. Coi như đây là bài học, vềsau mình sẽ không lại vì cái hạng đàn ông kia mà nhỏ một giọt lệ.”
Đây mới là Hương Dục, yêu hận rõ ràng, cá tính kiên cường, tuy có phần suy yếu nhưng vẫn xinh đẹp.
Khi Đường Tiểu Oánh đi ra bệnh viện vừa vặn gặp Tôn Hạo Trạch đi vào.
“Tiểu Oánh, em không sao chứ? Bạn em đâu?”
“Muội muội cậu ấy đến đây, Hạo Trạch, ô……” Nàng khổ sở ôm hắn khóc.
“Chúng ta đi về trước.”
“Em không định ăn?”
“Thực xin lỗi, ăn không vô.” Nàng thật sự không có khẩu vị.
Hai người rời bệnh viện, trên đường về nhà Tôn Hạo Trạch thuận tiệnmua cơm trưa, nhưng nàng ăn không quá hai miếng liền không ăn nữa.
“Không sao, không cần giải thích, bạn cùng phòng em chắc không có việc gì rồi?”
“Ân, em thấy mình không giúp gì được cho cậu ấy, như vậy mà là bạntốt sao? Nếu em có thể phát hiện tên đó nguyên lai là cái đại phôi đản ( tạm cho đó là tên khốn kiếp đi )sớm một chút thì tốt rồi.”
Hắn ngồi vào bên người nàng, ôm nàng an ủi:“Cái đó với em không quan hệ, cô ấy không nên kết giao với người đã kết hôn.”
“Nhưng mà là hắn lừa gạt cậu ấy, đến khi Hương Dục yêu hắn, hắn mớinói mình đã kết hôn, anh không biết là hắn như vậy rất quá đáng sao? Từđầu tới cuối tên kia là chỉ đùa bỡn người.”
Tôn Hạo Trạch đáy mắt lóe lên một chút khác thường, bởi vì hắn cũng có việc gạt nàng.
Bất quá hắn còn chưa kết hôn là được, mà vị hôn thê trên danh nghĩakia chờ khi hắn hồi nước Mỹ rất nhanh có thể xử lý. Về phần việc kia vềsau cùng nàng nói, hôm nay nàng tâm tình không tốt, thời cơ không thíchhợp.
“Hạo Trạch, anh làm sao vậy?” Hắn vẫn không nói gì.
“Không có việc gì.”
Đường Tiểu Oánh đột nhiên nhớ tới lời nói mập mờ của Tề Diệc Vĩ lúc trước: “Hạo Trạch, cái kia……”
“Chuyện gì?”
“Em hy vọng nếu anh có việc gì có thể nói với em được không?” Nàng không tiện hỏi thẳng, bởi vậy đành nói khéo.
“Anh không sao.” Hắn biết nàng vì bạn tốt phát sinh chuyện như vậy,nội tâm cũng bất an theo.“Em yên tâm anh không có lừa gạt em, nếu em còn chưa tin chúng ta ngay bây giờ có thể đi công chứng kết hôn.”
“Đi công chứng kết hôn ngay bây giờ?” Đường Tiểu Oánh ngây ngẩn cả người.
“Thế nào, em không muốn?”
Không phải vấn đề nàng có nguyện ý hay không mà là hắn đang nói thậtsao? Hẳn là không phải đâu, dù sao bọn họ mới cùng một chỗ không có baonhiêu lâu.
“Hạo Trạch, anh lại đùa quá rồi.” Bất quá nếu là thật, nàng sẽ thật cao hứng.
Tuy rằng bọn họ vừa mới bắt đầu kết giao, nhưng là nàng thực nguyện ý làm vợ hắn. Thiết nghĩ nàng được người gọi là Tôn phu nhân, tâm liềndậy lên một cỗ vui sướиɠ cùng chờ mong.
“Anh không nói giỡn, em xem không phải anh đang cầu hôn sao?” Hắnthật sự muốn cùng nàng kết hôn, trước kết hôn ở Đài Loan, sau lại mangnàng cùng về Mỹ cũng không tệ. Về sau muốn giải thích ‘chuyện kia’ cũngcó vẻ không quá phức tạp.
Hắn là đang cầu hôn? Đường Tiểu Oánh tim đập bịch bịch, vẻ mặt của hắn rất chân thật nha.
“Em không đáp ứng?”
Người này thật là, bình thường không nói làm gì, ngay cả nói đùa cũng nghiêm túc dọa người như vậy.
“Làm chi nghĩ lâu như vậy. Em không muốn gả cho anh?” Khả năng này làm cho hắn cảm thấy bất khả tư nghị, mày rậm khẽ chau.
“Người ta cầu hôn không phải đều có nhẫn sao? Anh lại không có.”
“Em muốn nhẫn?”
“Đúng.”
“Có nhẫn em sẽ đáp ứng?”
“…… Ân.” Chẳng lẽ hắn muốn lập tức chạy đi mua nhẫn sao?
“Đưa tay đây.”
Còn đang buồn bực không biết hắn biến đâu ra nhẫn cho nàng đeo thì hắn kéo tay phải nàng qua, đưa đến gần miệng.
Sau đó đột nhiên nàng cảm thấy một trận đau đớn, kêu một tiếng thảm thiết.
Hắn cư nhiên cắn nàng?“Anh làm cái gì……”
“Đeo nhẫn cho em.” Tôn Hạo Trạch hôn tay nàng, chỉ thấy trên ngón ápút trắng nõn kia có một vòng dấu răng cắn bao quanh (TN: dễ thương quá:”> )
Giống như đeo một chiếc nhẫn đỏ :“Cái này hình như không rõ.” Hắn cư nhiên lại bồi thêm một phát nữa,“Tốt lắm, hoàn mỹ rồi.”
Đau quá nha!“Anh……” Nhìn ngón trên ngón tay mình nơi hắn lạc hạ“Nhẫn”, Đường Tiểu Oánh không biết nên khóc hay nên cười. Tuy rằng vôhình, nhưng cũng giống như là trao nhẫn thật làm lòng nàng tràn ngập vui sướиɠ.
“Từ nay về sau em chính là của anh, mặc kệ sinh bệnh, hỉ nộ ái ố, chúng ta đều phải cùng một chỗ, cả đời không xa rời nhau.”
Đoạn tuyên thệ này quá trình tuy rằng hóm hỉnh, lại không phải thật,thậm chí còn có chút khôi hài, nhưng mà nàng vẫn bị những lời nói nàycảm động.
Bởi vì hắn nói vô cùng chân thành, làm cho nàng rất muốn lớn tiếng kêu “Em nguyện ý”.
Một bàn tay to che ở trước mặt nàng, nàng hoang mang mở lớn ánh mắt.
“Trao nhẫn.”
“Cái gì?”
“Em vừa mới nhận nhẫn của anh rồi.”
“Đó là……” Đó là bị hắn đè ra cắn.
“Đeo cho anh.”