Đề cử: Dẽing Raw: Meo Meo, Meo trong Meo Meo, Meo trong Meo Meo Link: zhihu.com/ques.../370779010/answer/2886372672... Văn án Tô Nghiên, cô ấy dường như có khả năng khiến tất cả mọi ngườii đều quý mến …
Đề cử: Dẽing
Raw: Meo Meo, Meo trong Meo Meo, Meo trong Meo Meo
Link: zhihu.com/ques.../370779010/answer/2886372672...
Văn án
Tô Nghiên, cô ấy dường như có khả năng khiến tất cả mọi ngườii đều quý mến mình.
Bạn thân nhất của cô thích cô ấy, người cô yêu nhất cũng yêu cô ấy.
Vào ngày Tô Nghiên c**t, mọi người đều nói chính cô là người đã hại ch** cô ấy, hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô bắt tay nhau tống cô vào tù.
Trong năm đầu tiên ở trong tù, cô mất một bàn tay.
Trong năm thứ hai ở trong tù, cô mất một cái chân.
Vào năm thứ ba trong tù, cô biết được cha mẹ mình bị buộc phải t* t*.
Hiện tại cô chỉ còn em gái là người thân, cô quỳ xuống đất cầu xin Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn tha mạng cho em gái mình.
"Tần thiếu gia và Khương thiếu gia nói, nếu cô muốn đến bệnh viện chữa trị cho em gái, thì từ đây chỉ cần quỳ xuống, đeo tấm biển này.
Trên tấm bìa cứng màu trắng, dòng chữ “kẻ gi** người” chói lóa, như một con dao nhọn, hung hăng đâm vào mắt cô.
Trong lòng An Đồng nhất thời run lên, giây tiếp theo không chút do dự treo tấm bảng lên phía sau lưng, chỉ cần em gái cô được sống, cô có thể làm bất cứ điều gì.
Nhìn nữ nhân đang lảo đảo quỳ gối tiến về phía trước, Tần Dạ Hoài lông mày vô thức xoắn lại thành hình chữ "xuyên" (川)
Hắn khó có thể tin được người trước mặt lại là An Đồng.
Người phụ nữ có nụ cười rạng rỡ như An Đồng, chói lóa đến mức tất cả đàn ông ở Hoa Thành đều ái mộ, nhưng giờ đây, cô ấy đang quỳ dưới đất, mặc bộ quần áo công sở nhăn nheo, đầu tóc rối bù, đeo bảng hiệu kẻ gi** người đánh mất hết lòng tự trọng.
Tần Dạ Hoài không khỏi tức giận trong ngực, đóng cửa sổ lại, ra lệnh cho tài xế lái xe đi, không nhìn cô nữa.
Còn An Đồng cõng trên lưng biển hiệu kẻ gi** người, từng bước từng bước quỳ đến bệnh viện.
Cho đến khi bác sĩ cấp cứu nói với cô rằng đứa trẻ trong tay cô đã ch** từ lâu.
"Ông nói gì cơ?"
"Đứa trẻ đã ch** rồi. Nếu tới đây sớm hơn, có lẽ đã cứu được nó..."
Tai cô ù đi, trong khoảnh khắc cảm giác như cả thế giới đang chao đảo.
"Nguyệt Nguyệt!"
Vậy nhưng cô bé không đáp lời, chỉ nhắm chặt mắt lại, tựa như đang ngủ. Trên đời này, không còn ai có thể ngọt ngào gọi cô là chị gái, cũng không còn ai đợi cô tan làm về nhà nữa.
Đều là lỗi của cô, nếu không phải cô yêu Tần Dạ Hoài, nếu không phải cô muốn làm bạn với Giang Đình Viễn, Tô Nghiên sẽ không thông qua cô mà biết đến hai người đàn ông này...
Là lỗi của cô, chính cô mới đáng phải ch**!
An Đồng cảm giác trái tim mình như bị một đôi bàn tay to xé nát, cô ôm Nguyệt Nguyệt, từng bước một leo lên tòa nhà cao nhất Hoa Thành.
Không biết đã đứng đó bao lâu, cô đỏ mắt lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Giang Đình Viễn.
"Giang Đình Viễn, tôi không biết ai là hung thủ đã gi** Tô Nghiễn, nhưng tôi hy vọng anh nhớ rõ hung thủ đã gϊếŧ tôi."
Sau đó, cô bấm số điện thoại quen thuộc, những con số đã nằm sâu trong lòng.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói lạnh lùng quen thuộc của Tần Dạ Hoài từ đầu bên kia truyền đến: “An Đồng?”
An Đồng thở nhẹ một hơi, "Tần Dạ Hoài, tôi đã yêu anh thật chân thành, nhưng nếu có kiếp sau, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa."
Đầu bên kia điện thoại, Tần Dạ Hoài đang ngồi trên xe đến tập đoàn Tần thị, đột nhiên ở ngã tư gần đó bị ùn tắc nghiêm trọng, nghe nói có người muốn nhảy lầu, đúng lúc hắn nhận được cuộc gọi từ An Đồng.
Giọng nói của cô bị cơn gió lớn át đi, mang theo cảm giác kỳ lạ khiến người ta hoảng sợ không giải thích được.
Tần Dạ Hoài không khỏi cau mày, vừa định nói chuyện thì trợ lý bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên sau khi bấm vào một email, vẻ mặt rạng rỡ vui mừng: “Chủ tịch, cô Tô trở về rồi, cô ấy chưa ch**!"
Tô Nghiên chưa ch**? Sao có thể?!
Tần Dạ Hoài cả người nóng nảy, nhưng tiếng gió từ đầu bên kia truyền đến lập tức khiến hắn bình tĩnh lại, dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, giọng nói trở nên run rẩy hơn bình thường: “An Đồng, em ở đâu? em nghe tôi nói……"
Còn chưa kịp nói hết câu thì bên tai đã vang lên một tiếng ầm lớn!
Một bóng người từ trên cao rơi xuống, đập mạnh vào cửa kính trước xe, đập vào mắt hắn là khuôn mặt xinh đẹp buồn bã của An Đồng.
Ngay sau đó là những tiếng la hét nối tiếp nhau.
"A, có người nhảy lầu rồi!"