Chương 7

Người ngoài từng ngợi ca dòng máu của mẹ Lian là “quý tộc trời sinh”, “khí chất ưu nhã được truyền thừa mãi mãi”. Nhưng đối với Lian mà nói, những phẩm chất được ca tụng này lại là những gông cùm mà đàn ông dùng để xiềng xích bọn họ, nhằm bòn rút những ưu thế trong suốt quá trình nuôi dưỡng, mà đây cũng chính là chướng ngại khiến cho Lian không thể dùng dao nhọn để đâm thật sâu vào ngực cha mình.

Chẳng hạn như bây giờ, nàng cũng không thể mặc lên chiếc váy nặng nề kia.

Lian không rõ người đàn ông đứng sau nàng – kẻ đã vây hãm nàng trong hoàn cảnh này đang suy nghĩ điều gì, nàng thực sự nhìn không thấu.

Nàng ngẩng cao đầu tựa một con thiên nga trắng. Phần ngực và cổ của Lian giờ đã ửng hồng bởi do cố sức nhưng không cách nào thắt được dây buộc và thít chặt chiếc áo nịt ngực có khung làm từ xương cá voi. Vì tức giận nên hai má nàng cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Ngay khi mồ hôi chuẩn bị trượt xuống dọc theo hai bên tai, một đôi tay to lớn từ phía sau giữ chặt lấy eo nàng, hơi thở lạnh lẽo bất chợt xâm nhập, môi và lưỡi hắn áp vào má nàng.

Nhân lúc Lian còn đang thất thần như một con búp bê Tây Dương vô hồn, người đàn ông đã liếʍ sạch sẽ mồ hôi trên má.

“Chà, mùi vị cũng không tệ lắm.” Người đàn ông tiếp tục: “Nói đi, nguyện vọng của ngươi là gì?”

Hắn lại hỏi một lần nữa.

Giọng nói của hắn không nhanh cũng không chậm, chừng như hành động ban nãy không phải là điều gì phản nghịch mà hoàn toàn là lẽ thường tình.

Tự cảm thấy tôn nghiêm của bản thân bị xâm phạm, Lian đáp:

“Ta muốn được tự do.”

Người đàn ông hừ nhẹ:

“Đáng tiếc, ta cũng không có thứ này.”

Lian không còn ôm ấp bất cứ chờ mong nào từ hắn nữa.

Dù rằng nàng vẫn ghi nhớ toàn bộ câu thần chú khế ước chủ tớ, nhưng muốn thực hiện thì cần có máu của người đàn ông này, mà hiện tại Lian không chắc mình có thể thành công hay không.

Trước khi nắm chắc sinh mệnh của hắn, Lian chỉ có thể áp dụng phương thức tiếp cận linh hoạt hơn.

Người đàn ông búng tay.

Trong nháy mắt, bộ quần áo xộc xệch của Lian liền khôi phục nguyên trạng. Vừa nãy, nàng không có cách nào buộc lại dây áo với khung corset bị hắn bẻ gãy… thế nhưng lúc này đây tất cả đều đã trở lại hình dáng ban đầu.

Lian không mảy may bận tâm đến sức mạnh thần kỳ của người đàn ông, nàng nói:

“Đêm nay, cha ta sẽ dâng tặng ta cho Công tước. Ta muốn Công tước bị bệnh nặng, không thể chạm vào ta.”

Lian còn chưa đợi được câu trả lời thì xe ngựa đã dừng hẳn lại, cơ thể nàng bị chấn động theo quán tính. Cửa xe vừa được mở, một cánh tay mảnh khảnh vươn ra. Bầu trời đêm đầy sao lấp lánh cùng những con đom đóm lặng yên bay đến trước mặt, Lian dõi theo một ngôi sao còn lưu lại ánh sáng, nhận ra rằng người nọ đã rời đi.

Mà nàng cũng khôi phục lại thị lực.Lâu đài của Công tước hết sức xa hoa, một người đàn ông đã có tuổi lại mang tiếng cưới năm bà vợ. Lian được dẫn đường đến một căn phòng ngủ xinh đẹp để ngồi đợi. Khi con lắc đồng hồ khắc hình hoa hồng dao động lần thứ 15, một người hầu gái mang dáng vẻ phục tùng đi đến, nhỏ nhẹ mời Lian ở lại nơi này nghỉ ngơi.

Công tước đã ngã bệnh.

Trong lúc ngâm mình trong nước tắm hoa hồng, ông đột ngột gục đầu vào trong bể tắm. Bác sĩ vội vàng đến chẩn đoán và điều trị, đồng thời khuyên nhủ ông nên tiết chế bớt du͙© vọиɠ của mình.

Dù vậy, Công tước vẫn không tiễn Lian trở về mà giữ nàng ở lại làm khách.

Trước khi chiếm đoạt được thứ ông ta muốn, lão Công tước tham lam này sẽ không để người rời khỏi lâu đài.