Chương 8

Đương nhiên là…

Đối với yêu cầu cấp thiết ấy, người cha đang chờ đợi những quyền lợi mà vị Công tước kia mang đến tuyệt đối không có bất cứ dị nghị nào. Chỉ là trong lá thơ đi kèm, Nam tước Brown đã dùng bút lông nhúng mực pha bột vàng viết nên những con chữ thanh lịch nhằm nhắc nhở Công tước rằng: Lian – cô con gái yêu quý của ông là một “người đẹp bằng pha lê” rất dễ vỡ, sẽ không chịu nổi những trò đùa nghịch quá trớn.

Ngoài ra, còn có năm người hầu gái giám sát nàng ở trong phòng.

Công tước không cho phép có người đàn ông khác nghỉ ngơi trong phòng ngủ của “con mồi”. Mà phòng ngủ của Lian hầu như không có người đàn ông nào khác, chỉ có một tấm màn lụa mỏng ngăn cách mà thôi.

Tên thần hộ mệnh có tính cách hung ác kia đã ghé thăm nàng vào lúc nửa đêm.

Khi bị hơi thở lạnh lẽo quen thuộc làm tỉnh giấc, Lian liền trông thấy kẻ nọ đang nằm đè lên người mình, hàm răng hắn đặt trên mạch máu xanh nổi lên trên vùng cổ của nàng. Hắn ta đang liếʍ láp nó.

Bởi vì những người hầu gái ở ngay bên ngoài, cách một tấm màn mỏng, khả năng bị phát hiện bất cứ lúc nào khiến Lian hoảng sợ. Nàng thấp giọng mắng:

“Ngươi làm gì vậy?”

“Làm gì à?” Người đàn ông lặp lại câu hỏi của nàng, những ngón tay trượt qua ngực nàng, bất ngờ véo mạnh khoả trắng nõn nà còn in dấu vân tay.

“Đến lấy thù lao của ta.”

Hắn không phải là một vị thần nhân hậu.

Cầu nguyện với tà thần sa ngã thì phải trả giá rất đắt.

Áo ngủ của Lian được dệt bằng tơ lụa mềm mại, chất liệu này không tài nào có thể chịu được sự giày vò của hắn. Chưa tới hai lần, bộ đồ ngủ mỏng manh đã rách “xoẹt” một tiếng. Trong tiếng kêu đau đớn của Lian, người đàn ông bóp chặt gương mặt nàng. Trước mắt là một mảnh tối đen, Lian có thể cảm nhận được rõ ràng…

Cứng như đá sỏi, nóng như pháo hoa.

Chìm đắm trong nỗi sợ hãi khôn tả, Lian không thể nhìn thấy diện mạo của kẻ nằm bên trên hay bộ dáng bất an của chính mình. Nàng yếu ớt nói:

“Ngươi có thể đổi thù lao khác, ta sẽ cho ngươi vàng bạc, châu báu…”

“Sao ngươi lại cho rằng ta sẽ thích những thứ mà chính ngươi còn chẳng thèm để mắt đến?” Người đàn ông cười khẩy, ngón tay vuốt ve gò má nàng.

“Ngươi phải đánh đổi thứ mà ngươi quý trọng nhất.”

“Thứ mà ngươi cất giấu bên trong.” Ngón tay thon dài xâm nhập vào bên dưới chiếc áo ngủ, mơn trớn nơi vừa bị hắn khám phá không lâu.

“Chính là thân thể này.”

Lian cắn răng.

Hắn tiếp tục làm mưa làm gió, tựa như lột bỏ vỏ ngoài của một con trai.

Thịt bên trong tươi non mềm mại, hạt ngọc trai ẩn bên trong bị kẻ xâm lược vân vê một cách hung bạo.

Lian hít vào một luồng khí lạnh.

Ngón tay nàng phát tiết, cấu vào cánh tay của người đàn ông, sức lực bé nhỏ ấy khiến hắn nhếch miệng cười. Kẻ nọ giữ lấy cổ nàng, đồng thời nhìn xuống con người tái nhợt, bé nhỏ và vô lực phản kháng bên dưới.

Đối với tà thần, nhân loại chẳng khác nào loài kiến.

Với thân phận của hắn, hắn chẳng màng kết hợp cùng những loài giun dế nhãi nhép kia.

Cơ thể của chúng không đủ tư cách tiếp nhận dịch thể của hắn.

Tuy nhiên, điều đó cũng không gây trở ngại đến việc hắn chơi đùa cùng con kiến, thưởng thức vẻ sợ hãi và khϊếp đảm trên gương mặt tuyệt đẹp này.

Thật là một việc xiết bao thú vị.

Hắn ghé sát bên tai Lian, nhỏ giọng hỏi: “Giữa vυ" nuôi Molly và cơ thể của ngươi, ngươi lựa chọn cái nào?”

Lian bất giác cứng đờ người.

Nàng không thể nhìn thấy vị trí của người đàn ông, càng không thể nhìn đối mặt với hắn.

Vào thời khắc này, đôi mắt đẹp đẽ tựa ngọc đã phản bội lại sự hoảng sợ tột độ ẩn sâu trong thâm tâm nàng.