Chương 6

Lian cố gắng nhớ lại câu thần chú ký kết khế ước để sai khiến thần hộ mệnh.

Thế nhưng, người đàn ông đối diện lại bóp nàng thật mạnh. Trong cơn đau đớn, Lian cau mày, thanh âm lạnh lẽo: “Buông ra.”

“Vẫn chưa kiểm tra xong”, hắn ung dung nói: “Ngươi cáu kỉnh cái gì?”

Hắn cắn lỗ tai Lian, cảm thấy khá hài lòng vì hiện tại nàng không giãy giụa, thế nên hắn mới chịu buông nàng ra.

“Ta phải xác nhận xem ngươi có từng bị thứ gì đó khác chạm qua hay chưa.”

Tà thần yêu cầu nàng phải trung thành với hắn.

Lian không hiểu vì sao bản tính thần hộ mệnh mà mình triệu hồi lại ác liệt như vậy. Người đàn ông tách hai chân nàng ra, cẩn thận kiểm tra. Lian cắn răng, cố kìm nén âm thanh sắp sửa bật ra từ cổ họng.

Đôi má trắng nõn hiện lên một vệt ửng hồng bất đắc dĩ.

Đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường.

Lian vẫn quật cường, cố giữ nguyên tư thế của mình, chỉ là giờ đây váy của nàng đã bị xốc lên, qυầи ɭóŧ bên trong cũng bị xé rách.

Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng, nhợt nhạt nhưng lại đỏ ửng của nàng, người đàn ông rốt cuộc cũng vừa lòng.

“Ta xác nhận sự trung thành của ngươi đối với ta.” Giọng điệu ngạo mạn của hắn hàm chứa chút ngợi khen: “Nói đi, ngươi có nguyện vọng gì?”

Lian không trả lời hắn ngay mà cắn răng sửa sang lại váy áo.

Nàng chưa bao giờ tự mình mặc váy. Từ khi vua Louis XV lên nắm quyền, bất kể là kiến trúc nội thất hay thiết kế thời trang đều ngày một tinh tế và phức tạp. Dù là các thiếu nữ hay phụ nữ đã có chồng cũng đều đuổi theo xu hướng “vòng eo con kiến”, cùng với tùng phồng lót cao bên trong và chiếc váy dài viền ren nhiều tầng phủ ở bên ngoài.

Với một chiếc váy như vậy, ngay cả khi tầm nhìn của Lian không có bất kỳ chướng ngại gì thì cũng đã đủ gây khó dễ cho nàng, huống hồ chi vào thời khắc này nàng còn đang ngồi trên đùi một sinh vật phi nhân loại nhưng hết tám phần mười là mang dáng dấp con người, trước mặt lại là một mảng tối đen mờ mịt.

Từ một góc độ khó nhằn, Lian an tĩnh và trầm mặc, luồn đôi tay mảnh mai trắng trẻo của mình ra phía sau lưng để buộc lại dây áo mà hắn ta vừa làm hỏng. Giờ phút này, người đàn ông bỗng đưa tay lên bóp lấy cánh tay nàng, từng đầu ngón tay nóng rực của hắn sờ khuỷu tay nàng, giọng nói âm trầm:

“Dị dạng.”

Lian không trả lời lại.

Nàng vốn là một “sản phẩm được cấy ghép nhân tạo”. Vì để theo đuổi huyết thống thuần chủng, huyết mạch bị cưỡng chế tiến hành dung hợp. Theo thời gian, tuy may mắn không sinh ra một đứa trẻ có dị tật quá lớn, nhưng sự khiếm khuyết về gen này lại dẫn đến rất nhiều chứng bệnh quái lạ.

Thoạt nhìn bề ngoài không có vấn đề gì to tát, nhưng thực chất ẩn sâu bên trong là một căn bệnh mãn tính.

Giống như một giống mèo khá phổ biến trong giới quý tộc, tai của chúng cụp tự nhiên và đặc trưng, trông hết sức lanh lợi và đáng yêu. Tuy nhiên, những chú mèo được nuôi dưỡng trong nhà này có tuổi thọ rất ngắn và dễ mắc chứng bệnh thoái hoá xương khớp, hết sức thống khổ. Đôi tai cụp chính là khiếm khuyết di truyền của chúng, hệt như nước da trắng bệch cùng với khung xương mảnh khảnh và linh hoạt của Lian vậy.

Thậm chí nàng không được vận động quá mạnh, không thể cưỡi ngựa, không thể ăn cay.

Sức lực cũng không quá lớn, vậy nên Lian không thể nhấc được vật gì nặng hơn ba quyển sách trong cuộc đời nàng.