Chương 4: Họa phúc sở ỷ phúc họa sở phục

*Ý chỉ phúc và họa dựa vào nhau mà tồn tại, chuyển hóa lẫn nhau. Chẳng hạn như chuyện xấu có thể dẫn phát ra kết quả tốt, chuyện tốt cũng có thể dẫn phát ra kết quả xấu

Sáng sớm, Đổng Thiều Hoa liền đi tư thục giảng bài, Phương Xảo Xảo cũng đi ra đường bán tranh chữ. Trường Thanh, Trường Thiện cũng đi học đường, A Nguyệt như thường ngày theo hàng xóm Bàn thẩm, do thẩm ấy trông nom.

Nói là trông nom, Bàn thẩm cũng không cảm thấy phiền toái, ai bảo A Nguyệt ngoan ngoãn như vậy. Cha mẹ ra cửa thì chơi đùa cùng khuê nữ của nàng là Thúy Thiền ở cổng nhà mình, thay vì nói là nàng trông giúp, chi bằng nói là A Nguyệt trông khuê nữ giúp nàng. Cầm kim chỉ ngồi ở trong sân khâu vá xiêm y, càng nhìn càng thích, sinh như thế nào mà trắng nõn xinh xắn như thế. Nhưng nhìn đi nhìn lại, vẫn là khuê nữ nhà mình tốt.

A Nguyệt cùng tuổi với Thúy Thiền, nhỏ hơn bé ấy một tháng. Hai đứa chuyển bùn, lá cây đến, chơi trò gia đình, vui cười không ngừng.

Thúy Thiền thấy mặt trời sắp lặn, liền biết A Nguyệt lại phải đi đọc sách rồi, nhưng không muốn tiểu đồng bọn bỏ lại mình, kéo tay cô bé nói: “Chơi với mình lúc nữa.”

A Nguyệt suy nghĩ một chút, gật đầu: “Vậy thì chơi thêm một lát.”

Qua nửa canh giờ, thật sự không kéo dài được nữa, bằng không không học thuộc, phụ thân sẽ mất hứng. Nhưng vừa muốn đi, Thúy Thiền không thoải mái rồi, cha người ta là giải Nguyên[2], mẫu thân nói sau này là sẽ làm quan lớn, nhà bọn họ lại là nhà nghèo, người khác đều khen A Nguyệt, đi đâu cũng đều khen ngợi bạn ấy.

[2]Giải Nguyên: đứng đầu trong kỳ thi hương

A Nguyệt thấy bé không vui, lại gần chọc cười bé: “Thúy Thiền, đừng như vậy, chờ cha mình trở về mang kẹo đường, mình chia một nửa có được không?”

Thúy Thiền lập tức thèm rồi, khẽ liếc cô bé một cái: “Thật?”

A Nguyệt cười nói: “Tất nhiên là thật.”

Bàn thẩm nghe thấy, không khỏi cười cười. Lại ngẩng đầu nhìn ra cổng, lại thấy một người vóc người khôi ngô đứng ở đó, râu tóc bạc phơ, so với người trung niên bình thường thì có tinh thần hơn, diện mạo lại bởi vì quá mức uy nghiêm mà có vẻ không ôn hòa lắm. Bên cạnh có một người trung niên cũng là người cao như thế, tuy rằng chắp tay hỏi, âm điệu lại không hề khách khí: “Xin hỏi vị đại tẩu này, hộ gia đình bên phải này, có phải họ Đổng?”

Lúc này A Nguyệt và Thúy Thiền đã đứng ở bên cạnh ngửa mặt nhìn lên, chỉ thấy lão gia gia kia hơi giống một người nha. Nhìn chằm chằm một lát, mới bừng tỉnh, ông ấy trông thật giống phụ thân. Nhưng phụ thân thư sinh của bé mới không dữ như vậy.

Bàn thẩm một lòng một dạ đều ở trên người người trung niên kia, không quá mức chú ý ông già, đáp: “Phải.”

Nam tử nhìn Mộ Tuyên, xin ý kiến, lúc này mới lại hỏi: “Khi nào chủ nhân nhà kia trở về?”

A Nguyệt lại càng cảnh giác nhìn bọn họ, mẫu thân từng dạy, người xa lạ bỗng nhiên tìm hiểu tin tức nhà mình, tám chín phần mười là người xấu nha. Vừa nghĩ thế lại càng khẩn trương, sợ thẩm ấy nói ra.

Bàn thẩm mặc dù không biết chữ lớn, đầu óc lại là linh hoạt, thấy người tới không tốt, bèn nói: “Bọn họ đi ra ngoài đã mấy ngày rồi, đợi trở về các ông có thể tự mình xem thử có phải người muốn tìm hay không. Nhưng là có chuyện gì? Ta có thể truyền hộ.”

Nam tử nhíu mày, đây rõ ràng là từ chối không muốn cho biết, thiếu chút nữa tiết lộ thân phận. Mộ Tuyên thấy có người đang nhìn chằm chằm, nghiêng đầu nhìn lại, thấy là tiểu cô nương mặc váy hoa, nhìn thấy mặt, chợt ngẩn người.

Ông ta vừa nhìn một cái, A Nguyệt không sợ, Bàn thẩm lại hoảng lên, tiểu tổ tông này, có biết né tránh hay không. Hai người nếu như dùng sức mạnh, nam nhân trong nhà chưa trở về, đâu thể đánh thắng được. Không kịp để ý nhiều như vậy, tiến lên kéo A Nguyệt vào trong lòng, lớn tiếng nói: “Mau mau đi ra ngoài, nơi này không có người các ông muốn tìm.”

Nam tử khẽ nhúc nhích dưới chân, Mộ Tuyên nâng tay ngăn cản hắn, tiếng lạnh nhạt: “Quấy rầy rồi.”

Từ ngõ nhỏ hẹp dài đi ra, Mộ Tuyên lại nhìn về phía ngõ sâu một cái, ánh mắt nặng nề. Người ông ta muốn tìm, cuối cùng tìm được rồi. Người phó tướng điều tra được, không hề sai.

Không nghĩ đến Phượng nương chẳng những sinh con trai cho ông ta, nay còn có hai cháu trai cháu gái. Tiểu cô nương kia, giống như đúc Phượng nương khi đó.

Ông ta mười sáu tuổi đã theo cha đi biên thành xa xôi, một ngày bị mai phục ở trong thành, trốn vào trong nhà tranh rách nát, lần đầu tiên gặp Phượng nương, vẫn là tiểu cô nương. Tìm thảo dược cho ông ta, còn trộm màn thầu cho ông ta. Sau này trở về trong doanh, thường xuyên đi thăm nàng. Vốn chỉ là coi nàng như ân nhân, chiếu cố khắp nơi, chờ mẫu thân muốn mình thành thân, mới phát hiện, vị trí trong lòng đã sớm cho nàng. Kháng cự năm năm, rốt cuộc chờ được mẫu thân gật đầu, như nguyện cưới Phượng nương.

Đáng tiếc tạo hóa trêu người, năm năm không mang thai, nhưng sau khi hưu thê, mang thai con của hai người. Thật không hiểu khi đó nàng làm sao chịu đựng qua được. Từ biệt hơn hai mươi năm, củng đã là âm dương cách biệt, Không thể gặp nữa. Nghĩ như thế, càng cảm thấy hối hận, nhưng đã vô dụng.

Chạng vạng Trường Thanh và Trường Thiện về nhà, đi nhà bên cạnh đón muội muội trước, vừa vào cửa lại bị Thúy Thiền lén lút kéo vào trong phòng, bộ dạng khϊếp sợ: “Buổi trưa đã tới hai người thật hung dữ, muốn bắt A Nguyệt đấy.”

Hai người cả kinh, vội vàng gọi. A Nguyệt cũng chạy từ trong phòng ra, nhưng vẫn là bộ dáng vui cười: “Đại ca, Nhị ca.”

Hai người nhìn trước mặt cô bé, cũng không đáng ngại: “Muội muội, là ai muốn bắt muội?”

A Nguyệt cười nói: “Không ai muốn bắt muội, Thúy Thiền nói nhảm.”

Bàn thẩm nói: “Ba đứa các cháu ngồi ở chỗ thẩm thẩm một lát trước, chờ cha mẹ các cháu trở về mới về nhà nhé.”

Đợi đến mặt trời chiều lặn xuống, Đổng Thiều Hoa nghỉ, đi sạp tranh chữ đón Phương Xảo Xảo. Cùng nhau về đến nhà, không thấy con đâu, đang muốn đi tìm. Bàn thẩm đã dẫn chúng nó về, kể lại chuyện ban ngày. Không thiếu được muốn thêm chút mắm thêm chút muối đặc hữu của phụ nhân, nói đến Đổng Thiều Hoa có chút nghĩ mà sợ. Phương Xảo Xảo trái lại không sợ hãi: “Bọn họ đã nói mấy ngày nữa sẽ lại đến?”

Bàn thẩm xoa xoa l*иg ngực: “Đúng vậy.”

Phương Xảo Xảo suy nghĩ một chút, cười nói: “Vậy mấy ngày này ta đi bán tranh, cũng mang theo A Nguyệt đi.”

Về nhà, Đổng Thiều Hoa nói: “Nàng phải bận rộn chú đến việc buôn bán, A Nguyệt lại thích chơi đùa, không bằng để cho con bé theo ta đi tư thục, ở đó đều là học sinh, nếu thật có chuyện gì, đối phương ít nhiều có chỗ băn khoăn.”

Phương Xảo Xảo ngẫm nghĩ một phen: “Vậy tạm thời như thế đi.”

Ăn cơm xong, rửa mặt xong, dỗ ba đứa nhỏ ngủ. Một ngày này mới tính là làm xong, tính ra, một ngày chỉ nghỉ hơn một canh giờ, nhưng Phương Xảo Xảo lại thích loại cuộc sống điềm tĩnh này. Vừa bò lên giường quấn Đổng Thiều Hoa hôn một cái muốn ôn tồn, lại vang lên tiếng gõ cửa.

Chuyện tốt bị cắt ngang, Phương Xảo Xảo đã dẩu môi lên, Đổng Thiều Hoa hôn lại cô một cái, cười nói: “Ta đi xem thử.”

Phương Xảo Xảo cuốn chăn: “Ừa.”

Hồi lâu không thấy trượng phu về phòng, bỗng dưng nhớ tới chuyện hôm nay, vội vàng mặc xiêm y và giày chạy ra ngoài, tìm một phen, phu quân vẫn còn đứng ở cửa, có tiếng nói chuyện rất nhỏ, không nghe rõ, xách cây gậy gỗ đập đậu bên cạnh rồi đi ra ngoài.

Một khắc cửa mở ra, Mộ Tuyên cuối cùng biết được vì sao Tần ma ma lại nhận lầm người, Đổng Thiều Hoa và Mộ Chính Lâm, trông đều giống người làm phụ thân là ông ta đây. Chỉ là tướng mạo Đổng Thiều Hoa ít hơn rất nhiều sự kiêu căng, ít hơn rất nhiều lệ khí. Thầm than, Phượng nương, nàng dạy con rất tốt, rất tốt.

Phương Xảo Xảo thấy Mộ Tuyên, kinh ngạc rơi thẳng cây gậy gỗ trên tay xuống, ‘bùm’ rơi xuống đất, Đổng Thiều Hoa vội che cô ra sau người: “Nơi này không có người các ông muốn tìm.”

Tùy tùng của Mộ Tuyên là Nguyên Đức thở dài nói: “Công tử, lão gia ngàn dặm xa xôi đến tìm, kính xin ngài đừng cô phụ khổ tâm của lão gia, trở về Mộ gia, nhận tổ quy tông.”

Màu mắt Đổng Thiều Hoa hơi trầm xuống: “Ta không biết Mộ gia gì, ta họ Đổng, sau này cũng là họ Đổng. Ta chỉ biết mẫu thân từng nói, sau khi quê nhà bị lũ lụt, phụ thân, vứt bỏ mẹ con chúng ta. Nay đến tìm, không khỏi có chút đáng cười rồi.”

Mộ Tuyên hỏi: “Mẫu thân con quả thực nói như vậy?”

Đổng Thiều Hoa gật đầu: “Phải.”

Mộ Tuyên im lặng một lát: “Chuyện năm đó vô cùng phức tạp, tương đối khúc chiết…”

Lời còn chưa dứt, Đổng Thiều Hoa hỏi: “Ta chỉ hỏi một câu, chuyện vứt bỏ, đúng là thật?”

Phương Xảo Xảo biết trượng phu thật là tức giận rồi, từ khi cô quen biết hắn tới nay, chưa bao giờ ngắt lời người khác nói chuyện như thế, lại càng không có loại ngữ khí hùng hổ dọa người này.

Mộ Tuyên giật giật miệng, cuối cùng lên tiếng: “Phải.”

Thân thể Đổng Thiều Hoa cứng đờ, tiếng lại càng trầm càng lạnh: “Đêm đã khuya, kính mời hai vị trở về, thứ cho không tiếp.”

Mộ Tuyên nói: “Chúng ta tạm thời ngụ tại khách sạn Như Ý, nếu con thay đổi chủ ý, có thể đến tìm ta.”

“Không tiễn.”

Dứt lời, đã đóng cửa lại, chỉ ước có thể xóa đi hoàn toàn trí nhớ hai người này từng viếng thăm. Đổng Thiều Hoa trở lại trong phòng, Phương Xảo Xảo rót trà lại đây. Uống một hớp, chua xót vô cùng, hồi lâu mới nói: “Xảo Xảo, mẫu thân tuy rằng chưa bao giờ nhắc nhiều đến chuyện của phụ thân, nhưng nghe ngoại tổ mẫu nói, ban đêm lại thường là ngủ nước mắt ướt gối. Qua đời rất sớm, chẳng qua là bị tâm bệnh. Người cha như vậy, vi phu không muốn nhận, càng không muốn về cái gọi là bổn gia kia. Bọn họ ăn mặc xa xỉ, cuộc sống nhận tổ quy tông có thể thấy giàu có. Nhưng… Chỉ mong nàng và các con đừng trách cứ ta. Vi phu sẽ thật cố gắng, để cho mẹ con nàng có được cuộc sống tốt.”

Phương Xảo Xảo đau lòng suýt rơi nước mắt, cố cười nói: “Chàng đây là nói cái gì? Nếu như ghét bỏ chàng, năm ấy lúc thổ tài chủ nhờ bà mối đến ta đã sớm gả rồi, cần gì gả cho kẻ còn một nghèo hai trắng như chàng, chàng coi như ta ham sắc đẹp của chàng đi.”

Trong nháy mắt Đổng Thiều Hoa bị thê tử chọc cười, trong lòng trấn an, ôm thê tử, suy nghĩ lại càng kiên định.

Hôm sau, Đổng Thiều Hoa đích thân đưa con trai trưởng, con trai thứ đi học đường, dắt A Nguyệt đi tư thục. A Nguyệt không biết chuyện đêm qua, thấy phụ thân không vui, một đường nói rất nhiều lời cho hắn nghe, nỗ lực một đường, thấy phụ thân hé miệng cười, cũng chợt cảm thấy vui vẻ: “Phụ thân phải hay cười hơn, nhíu mày khá khó coi.”

Đổng Thiều Hoa trìu mến xoa xoa đầu con gái: “Có A Nguyệt ở đây, cha cũng sẽ cười nhiều.”

Vào thôn xóm, còn chưa tới tư thục, một chiếc xe ngựa đỗ ngang cửa thôn, thật sự bá đạo, làm cho người đi đường lườm nguýt. A Nguyệt cũng nhìn thêm mấy cái, trước khi đi qua thân xe, bên trong thùng xe một người giọng nói thong thả: “Đổng giải Nguyên xin dừng bước.”

Bước chân Đổng Thiều Hoa dừng lại, giọng nói rất là kỳ quái, rất có chút ý vị người tới không tốt. Dừng bước nhìn lại, một nam tử cúi người từ trong xe xuống dưới, người béo tròn, tai to miệng lớn, cười nói: “Tại hạ Trịnh Phương.”

A Nguyệt chỉ cảm thấy lực đạo tay đang nắm của phụ thân bỗng dưng lớn hơn, theo sát một bên không dám buông lỏng. Đổng Thiều Hoa khẽ rút tay, thở dài hành lễ: “Ra mắt Trịnh đại nhân.”

Trịnh Phương chính là người nhiều năm trước mời hắn đi làm phụ tá, gần đây lại tới mới một lần, nghe đồn là người có thù tất báo. Y đích thân đến, chỉ sợ khó làm rồi.

Trịnh Phương một tay xoa xoa ban chỉ, ý cười rất nhẹ: “Ba lần hai lượt khó mời Đổng giải Nguyên, nghĩ tới ngươi là muốn thi công danh, không dám ngăn đón nhiều, nhưng sau khi bản quan hỏi thăm, ngươi chỉ là đang làm tiên sinh. Một khi đã như vậy, vậy thì đến trong nha môn ta, vừa làm phụ tá vừa khổ đọc thi thư, sau này ngươi muốn thi khoa cử, cũng tùy thời có thể đi, cớ sao mà không làm.”

Đổng Thiều Hoa nói: “Tạ ơn ý tốt của đại nhân, tại hạ bất tài, thật sự khó có thể đảm nhiệm được.”

Trịnh Phương cười lạnh: “Khó có thể đảm nhiệm là giả, không muốn phụ tá bản quan mới là thật. Hay cho một người đọc sách, miệng đầy lời nói nhảm, mai sau sao có thể cống hiến cho triều đình.”

Tình thế tức thì không đúng; thấy tùy tùng của đối phương muốn tiến lên, ánh mắt Đổng Thiều Hoa sáng quắc, nhìn chằm chằm Trịnh Phương: “Đều là người đọc sách, kính xin Trịnh đại nhân thả một con đường sống.”

Trịnh Phương đâu có chịu, tùy tùng đã tiến lên bắt người. Một văn nhân như Đổng Thiều Hoa, sao có thể đánh thắng được đại hán, đảo mắt đã bị người vặn cánh tay. A Nguyệt thấy phụ thân bị bắt nạt, cầm cục đá dưới đất, ra sức đập lên người nọ.

Chỉ nghe một tiếng hét thảm, người nọ đã bụm mắt. Đổng Thiều Hoa chật vật kinh khủng, che chở A Nguyệt ở trong lòng, người vây xem đông đảo, nhưng lại không có người tiến lên hỗ trợ. Có chút cảm thấy thói đời đen tối, trong lòng buồn khổ, càng lo lắng ấu nữ bị hoảng sợ, lại bị tổn thương, đau khổ lên tiếng: “Tại hạ đáp ứng Trịnh đại nhân là được.”

Trịnh Phương nhìn thương thế của tùy tùng, cười lạnh: “Ngươi làm bị thương nha dịch của ta, còn muốn mơ giấc mộng đẹp này? Người đâu, bắt nữ oa này về nha môn, xử trí theo pháp luật.”

Nha dịch ra sức kéo A Nguyệt ra, Đổng Thiều Hoa đã bị đá sang một bên. A Nguyệt bị ném lên xe ngựa, lúc này thật là sợ, khóc lớn lên. Tiếng khóc xé rách, Đổng Thiều Hoa lảo đảo đuổi theo, nhưng hai cái đùi không đuổi kịp xe ngựa, trơ mắt nhìn con gái bị người cướp đi.