Chương 3: Chân tướng ba mươi năm phủ đầy bụi

Đổng Thiều Hoa muốn mở ra khát vọng, càng muốn để cho người nhà sống được cuộc sống tốt đẹp, lần này thất bại, trên đường về quê, trong lòng sầu khổ. Vào trong thôn, đi bộ trở về, một đường đều có người hỏi thăm, càng cảm thấy trái tim sắc một miếng hoàng liên, cay đắng tràn đầy.

Đi vào ngõ nhỏ, không ngừng suy nghĩ phải nói chuyện này với thê tử như thế nào. Được một nửa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười như chuông bạc, ngẩng đầu nhìn lại, A Nguyệt đang bước chân như điên gấp gáp chạy tới, thân thể tròn trĩnh mà nhỏ tựa như tràn đầy sức lực, hắn thấy vậy hai mắt nóng lên. Thuận thế bế cô bé lên, A Nguyệt cười khanh khách không ngừng: “Cuối cùng phụ thân đã về.”

Với cô bé mà nói, phụ thân trở về chính là chuyện tốt đẹp, những thứ khác cô bé cũng không hiểu, cũng không biết. Đang suy nghĩ, đã bị hắn giơ cao quá đầu, cõng lên trên vai: “A Nguyệt lại nặng rồi.”

A Nguyệt chỉ biết trưởng bối nói béo là tốt, dĩ nhiên xem nó như lời ca ngợi, tiếng cười vẫn trong trẻo như cũ: “Phụ thân cũng nặng nặng hơn.”

Đổng Thiều Hoa cười cười, sự chua xót vừa tan lại vì áy náy mà lại cuốn sạch lần nữa. Vào sân, Trường Thanh và Trường Thiện đều đi học chưa về, Phương Xảo Xảo đang ngồi ở cửa may vá xiêm y.

Lúc mới gả cho hắn, cô đâu biết làm những việc này, nay lại như quen tay rồi. Đổng Thiều Hoa thầm than, gọi một tiếng “Xảo Xảo” . Mỹ phụ nhân trước mặt ngẩng đầu, sau đó là kinh ngạc —— cô tất nhiên biết trượng phu trở về vào ngày này là khác thường, thời gian khoa cử bình thường cô đã hỏi thăm rõ ràng. Chỉ là một lát, đã che giấu nghi ngờ, đứng dậy cười nói: “Đại Lang đã về rồi.” Lại nhìn con gái đang cười vui vẻ, khẽ trách, “Mau xuống dưới, để cho phụ thân con nghỉ ngơi thật tốt.”

Lúc này A Nguyệt không bướng bỉnh, ngoan ngoãn xuống dưới, ngồi ở trước bàn gỗ nói lung ta lung tung với Đổng Thiều Hoa, có thể nói chuyện cùng với cha mẹ là rất vui vẻ rồi.

Ban đêm chờ dỗ con gái ngủ xong, Đổng Thiều Hoa chần chờ hết lần này tới lần khác, còn chưa mở miệng, Phương Xảo Xảo đã chống nạnh nói: “Đại Lang, ba năm sau lại là một hảo hán, chúng ta đợi được, mất đi lòng tiến thủ mới làm cho người khó chịu.”

Mấy câu nói ngắn ngủi, Đổng Thiều Hoa cảm thấy không bằng, hắn vẫn còn không nhìn thoáng như thê tử. Thầm nghĩ, nhất định sẽ gánh vác trọng trách Đổng gia này thật tốt, không để cho thê tử con cái sống khổ cả đời.

Nhoáng một cái, A Nguyệt đã sáu tuổi.

Ở nông thôn, cô nương đều là không đi học đường tư thục, từ rất sớm đã ra đồng làm việc với người nhà, hoặc là ở nhà học bếp núc. Chỉ là Đổng Thiều Hoa biết con trai nuôi kiểu nhà nghèo, con gái nuôi kiểu nhà giàu, công việc cũng không để cho A Nguyệt làm lắm, thà rằng mình vất vả hơn một chút. Bởi vậy phần lớn là làm việc ở nhà, lúc rảnh rỗi thì đọc sách, dưỡng trắng nõn hơn cô nương bình thường, thậm chí cũng có học thức hơn bé trai bình thường.

Tháng chạp ngày ngắn, A Nguyệt đợi tuyết một ngày mà vẫn không rơi. Kể từ khi ở trong sách nhìn thấy câu “Bất tri đình tản kim triêu lạc, nghi thị lâm hoa tạc dạ khai”[1], cô bé liền thấy cảnh tuyết đẹp hết sảy, đáng tiếc á, trưởng bối nói nơi này chưa bao giờ rơi tuyết.

Kinh thành, đã là ánh sáng bạc che trời; trời đất nhuộm khắp đều là màu trắng.

Cổng lớn Mộ gia, lại treo cao đèn l*иg trắng, chữ “điện” (cúng, tế) thật to vào ngày đông tăng thêm bi thương, người đi qua lại nhìn thấy, càng cảm thấy hiu quạnh.

Mộ Chính Lâm, đích trưởng tôn Mộ gia, ra ngoài cưỡi ngựa chạy như điên, ngã ngựa mà chết.

Lão thái thái nằm ở trên giường đã ba ngày chưa xuống đất, đau buồn cơ hồ không thể nuốt xuống bất luận đồ ăn gì. Mộ gia thái thái, Đinh thị, mẫu thân thân sinh của Mộ Chính Lâm, bản thân đã là đau thương muốn chết, lại vẫn phải hầu hạ ở trước giường mẹ chồng, khuyên ăn cơm.

Lão thái thái vừa mở miệng, âm thanh khàn khàn, cổ họng cũng đau khô nứt: “Đau nhất không gì bằng người đầu bạc tiễn người đầu xanh, sao cô lại không khuyên nhủ, bảo thằng bé đừng ra ngoài trong ngày đông giá rét? Trên mặt đất có băng, rất trơn, nếu không phải là người làm mẫu thân như cô không chỉ bảo, sao có thể xảy ra chuyện không may.”

Trong lòng Đinh thị đắng ngắt, thường ngày bà dạy dỗ con trai, người làm tổ mẫu là bà ta lại một mực nuông chiều. Phu quân lại hàng năm ở biên thành, làm con dâu còn dám sau lưng trượng phu ngỗ nghịch mẹ chồng hay sao? Lúc này con mất, lão thái thái chụp toàn bộ cái mũ lên đầu mình, hết đường chối cãi, thật đúng là trong ngoài đau xót.

Thê tử của Mộ Chính Lâm là Tống thị cùng con gái Mộ Tử đã khóc ngất đi từ lâu, được người đưa về trong phòng.

Hai người đang khóc đứt ruột, quản gia ở bên ngoài gấp giọng: “Lão gia đã trở về”.

Đinh thị bỗng dưng run lên, trong lòng càng là như kim đâm. Bà và Mộ Tuyên chỉ có một con trai, lấy tuổi này sinh dưỡng nữa đã mất khả năng. Vậy là có nghĩa, đích truyền Mộ gia sẽ đứt. Lão thái thái trách cứ bà, chỉ sợ Mộ Tuyên, kẻ từ trước tới nay đối xử nhạt nhẽo với bả cũng sẽ giận dữ mắng bà nhỉ.

Mộ Tuyên vừa qua một giáp, sáu mươi râu tóc đã là hoa râm. Ông chính là xuất thân võ tướng, lại nghiêm luật giữ mình, tuy rằng lớn tuổi, lưng còn thẳng hơn người trẻ tuổi bình thường, lộ ra vẻ uy nghi làm người sợ hãi. Năm nay được Thánh Thượng ân chuẩn hồi kinh mừng đại thọ, ai ngờ vừa mới vào kinh thành, đã nghe thấy tin dữ. Ngay tức khắc một búng máu ra do ngực khó chịu, vô tri vô giác.

Vừa vào trong phòng, liền nghe thấy tiếng khóc của mẹ già, ông lập tức quỳ xuống: “Mẫu thân.”

Lão thái thái nhìn con trai, càng khóc đau đớn hơn: “Sao giờ con mới về.”

Mộ Tuyên nhìn thoáng qua thê tử Đinh thị, đều là vẻ tiều tụy đau xót, không có nhiều lời, vỗ về mẫu thân.

Lão thái thái lại khóc nức nở thành tiếng: “Đáng thương huyết mạch của Mộ gia chúng ta, tội nghiệp tôn nhi của ta…”

Tuy nói Mộ Tuyên còn có một con trai, nhưng là do thϊếp thị sinh. Từ trước đến nay lão thái thái thiên vị đích xuất đến tận cùng, đối với thứ trưởng tôn kia không có chút tình cảm nào, nay Mộ Chính Lâm vừa đi, quả nhiên là cắt mất thịt đầu tim.

Tần ma ma hầu hạ nhiều năm, cũng ở bên cạnh gạt lệ. Chỉ là nghe lão thái thái mở miệng một tiếng cháu đích tôn, lại thấy thái thái Đinh thị đáng thương, liền nhớ tới Mộ Chính Lâm đã qua đời. Miên man suy nghĩ một phen, chẳng biết tại sao nghĩ tới Phương nương bị hưu năm đó, còn có nam tử trẻ tuổi diện mạo giống hệt thiếu gia nhìn thấy ở trên đường Vân Hưng…

Ý nghĩ vừa nổi lên, đã bị bản thân hù dọa rồi.

Lão thái thái gọi mụ ta mấy tiếng, muốn kêu mụ ta lấy ống nhổ, thấy bà ta ngây người, vừa tức vừa đau thương: “A Tần!”

Tần ma ma hoàn hồn, lão thái thái đã giận dữ đầy mặt: “Ngay cả ngươi cũng muốn tức chết bà già là ta đây hả? !”

“Lão thái thái bớt giận.” Tần ma ma quỳ ở đằng trước nói, “Lão nô vừa mới nhớ tới một chuyện.” Thấy bà ta đang nghe, lại nhìn Mộ Tuyên, lúc này mới cẩn thận nói, “Ba năm trước, lão nô nhìn thấy một người ở trên đường, trông vô cùng giống thiếu gia, thật sự là bộ dáng của lão gia hồi còn trẻ, cũng có vài phần rất giống lão thái gia.”

Lão thái thái cười lạnh: “Trông giống hơn thế nữa thì như thế nào, cũng không thể thay thế tôn nhi của ta.”

Tần ma ma nói: “Lão nô chỉ là nhớ tới… Nhớ tới năm đó không bao lâu sau khi Phượng nương đi, không phải từng gửi thư một phong?”

Mộ Tuyên biến sắc, nhìn chằm chằm Tần ma ma sít sao. Năm đó sau khi hưu thê, ông cũng từng phái người đi tìm Phượng nương, muốn kêu người thu xếp cho bà, tiếp tế chút tiền tài ổn định cuộc sống. Nhưng lại vẫn luôn không thể tìm được, ngần ấy năm, đã thành tâm bệnh.

Lão thái thái cho rằng chuyện này đã qua rất lâu, cũng không để ý con trai đang ở phía trước: “Nói tiếp.”

Lúc này Tần ma ma mới lên tiếng: “Lão thái thái cho rằng bức thư đó là Phượng nương mặt dày cầu hợp lại, bèn xé mất. Lúc lão nô dọn dẹp thư ra ngoài, từng vô tình nhìn thấy, trên thư kia rơi xuống hai chữ ‘Có hỉ’, lúc ấy cũng không để ý. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, thanh niên nhìn thấy ở trên đường ba năm trước, diện mạo lại vô cùng giống con cháu Mộ gia.”

Lão thái thái dù ghét Phượng nương như thế nào, nhưng đối với huyết mạch này lại là coi trọng, lúc này lớn tiếng: “Khi đó vì sao ngươi không nói!”

Tần ma ma đâu dám nói không phải là ngài quá mức uy nghiêm, ta có lá gan gì dám làm ngài mất mặt: “Năm đó chỉ nhìn thấy đôi câu vài lời, không dám kết luận.”

Mộ Tuyên không có nghĩ đến mẫu thân vậy mà đã xé thư Phượng nương gửi về nhà, càng không có nghĩ tới, lúc ấy Phượng nương đi lại có thai. Hôm nay sau ba mươi năm ngẫm lại, nếu khi đó ông kiên trì thêm mấy tháng, có lẽ cũng sẽ không phụ bạc bà cả đời, bị ông trời trêu cợt như vậy.

Lão thái thái lập tức nhấc tay lên, tiếng đã run rẩy: “Mau, mau đi hỏi thăm người trẻ tuổi nọ! Nếu là con cháu Mộ gia ta, mau mau mang về, nhận tổ quy tông!”

Mộ gia tang lễ vừa qua, đã bình tĩnh một chút, lại náo loạn lên.

A Nguyệt vẫn đang chờ cảnh tuyết, nghe thấy mẫu thân gọi mình, chạy chậm đi vào hỗ trợ.

Phương Xảo Xảo hỏi: “Sách phụ thân chỉ cho con đã học thuộc xong rồi sao?”

A Nguyệt cười đắc ý: “Đơn giản như vậy, tất nhiên là đã học thuộc xong.”

Phương Xảo Xảo không nhịn được cười cô bé: “Nhìn bộ dáng vênh váo tự đắc của con kìa, làm người ấy à, phải điệu thấp một chút, còn phải điệu thấp hết mức, để lộ tài năng chính là tối kỵ.”

A Nguyệt nhu thuận gật đầu, tai thính giật giật: “Phụ thân đã về.”

Phương Xảo Xảo cười cười, đây là nhĩ lực con gái luyện trong nhiều năm, chuyên nghe tiếng bước chân của Đổng Thiều Hoa.

A Nguyệt chạy ra ngoài, xa xa nhìn thấy phụ thân, sau đó ý cười khắp mặt, mặt cười tươi đẹp. Hôm nay tâm tình Đổng Thiều Hoa lại chẳng tốt lắm, thấy con gái, mới có ý cười.

Bây giờ A Nguyệt đã là bảy tuổi, đương nhiên không thể trèo lên người hắn, kéo tay áo dính ở bên cạnh.

“Hôm nay có chăm chỉ học tập chứ?”

“Có nha, con đã học thuộc cả rồi. Vừa rồi mẹ còn dạy bảo A Nguyệt nói, phải điệu thấp, còn phải điệu thấp hết mức. Cho nên đợi lát nữa nha, con gái lén đọc thuộc lòng cho ngài nghe.”

Đổng Thiều Hoa cười cười, vẫn là trẻ con tốt, ngây thơ hồn nhiên. Hai đứa con trai của hắn, khi còn nhỏ cũng là vô cùng hoạt bát, sau khi lớn lên lại biến thành tiểu đại nhân, nhất là con trai trưởng, thỉnh thoảng còn sẽ nhíu mày, nom rất có tâm sự.

Vào cửa nhà, Đổng Thiều Hoa nói: “A Nguyệt ở bên ngoài bày bàn, cha đi vào giúp mẹ con nấu ăn.”

A Nguyệt lập tức ưỡn thẳng lưng: “Tuân lệnh ~ ”

Phương Xảo Xảo nay đã có thể làm một tay thức ăn ngon rồi, còn thường xuyên biến đổi đa dạng làm một ít điểm tâm. Lúc Đổng Thiều Hoa đi vào, vẫn cảm giác thê tử đẹp như lúc mới gặp, chưa hề bị nhiễm vẻ mệt mỏi của tuổi tác: “Xảo Xảo.”

Nghe tiếng vang, Phương Xảo Xảo thò đầu nhìn thử, không nhìn thấy con gái tiến vào, nhân cơ hội hôn hắn một cái, trong tay còn cầm muôi xào. Đổng Thiều Hoa cười nhạt, sớm đã thành thói quen, lặng lẽ nói: “Nàng còn nhớ Trịnh đại nhân muốn mời ta đi làm phụ tá năm đó?”

Phương Xảo Xảo tất nhiên còn nhớ, thường ngày chuyện phiền lòng của cô cũng không nhiều, tuy rằng đã qua hai ba năm, nhưng vẫn còn nhớ vụ mời phụ tá đáng ghét đó: “Ừm, đang yên đang lành sao lại nói đến chuyện này?”

Đổng Thiều Hoa than nhẹ: “Trịnh đại nhân kia đã thăng quan , không khéo, lại là làm Tri châu chỗ chúng ta. Sáng nay lại sai người đưa tin, mời ta đi làm phụ tá, nếu không đi… Trong thư ngữ khí rất có ý dụ dỗ đe dọa. Sợ là không tránh khỏi rồi.”

Phương Xảo Xảo nhíu mày: “Đây không khỏi quá ép buộc làm khó người khác.”

Lúc trở về Đổng Thiều Hoa đã cân nhắc xong rồi, thanh danh của Trịnh đại nhân ở trong giới văn nhân chẳng hề tốt, mấy năm gần đây lại càng tệ hại hơn, muốn hắn làm phụ tá cho loại người này, thật sự không muốn: “Ta từ chối trước, rồi tính toán tiếp đi.”