Chương 29: May Mắn Còn Đang Chờ Em Phía Sau (1)

Trần Hồng Bình quan sát Giang Ninh từ trên xuống dưới một phen, gật đầu liên tục:

“Tốt, em thế này trông phóng khoáng hơn nhiều, cũng có sức sống hơn, có diện mạo của đồng chí cách mạng rồi!”

Vừa nói Trần Hồng Bình vừa đứng lên từ sau bàn làm việc, đi ra kéo tay Giang Ninh, hai người ngồi xuống cái ghế dài bên cạnh nói chuyện với nhau.

Trần Hồng Bình mỉm cười hỏi nhỏ: “Em với đồng chí Tần đều vừa ý nhau đúng không?”

“Vâng, anh ấy rất tốt.”

Giang Ninh gật đầu, nụ cười tươi rói mang theo chút ngượng ngùng của thiếu nữ mới biết yêu.

Trần Hồng Bình đã mai mối cho rất nhiều người, vừa nhìn gương mặt Giang Ninh bà đã biết rõ mọi chuyện. Bà vỗ tay Giang Ninh, nói:

“Tuy hai đứa mới gặp nhau có một lần đã quyết định kết hôn, có hơi nhanh một chút, nhưng em tin tưởng chị đi, chị chắc chắn đồng chí Tần Cửu Liệt là một người đàn ông có tác phong chính trực, xứng đáng với tổ chức cũng xứng đáng với quân đội, sau này thằng nhóc ấy cũng sẽ xứng đáng với em, là một người chồng tốt.”

Từ mặt câu chữ, mấy lời này nghe có vẻ hơi quan liêu, nhưng Giang Ninh có thể cảm nhận được, Trần Hồng Bình thật sự quan tâm nguyên chủ.

Nếu không phải Trần Hồng Bình thật lòng yêu quý Giang Ninh, sao có thể cho cô cơ hội được đi xem mắt với người đàn ông tốt tới vậy?

Giang Ninh cũng là người biết cảm ân:

“Chị Hồng, em tin tưởng ánh mắt nhìn người của chị, cũng tin tưởng vào sự công nhận của tổ chức dành cho anh ấy. Mấy thứ này… coi như là chút thành ý của em, cảm ơn chị đã giúp chúng em nhiều như vậy.”

Vừa nói, Giang Ninh vừa đưa cái giỏ trúc mình mang theo bên người cho Trần Hồng Bình.



Trong giỏ trúc có mười mấy quả đào mật to tròn. Mỗi quả đều hồng hào mọng nước, vừa to vừa tròn, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon miệng rồi.

“Ai nha… Sao em còn tặng đồ cho chị nữa?”

“Chị Hồng, chỉ có mấy quả đào thôi. Là thân thích trong thôn nhà em đưa tới, hi vọng chị đừng chê.”

Giang Ninh còn nghĩ ra được nguồn gốc của số đào này, giải thích thêm một câu.

Đương nhiên, số đào này do cô lấy từ trong không gian linh bảo ra, có thể nói là quý giá vô cùng, đủ để bày tỏ lòng cảm kích của cô dành cho Trần Hồng Bình.

Bày tỏ lòng biết ơn với một trong số ít người thật lòng quan tâm nguyên chủ.

Nhưng đối với người bình thường, đây chỉ là một giỏ hoa quả mà thôi, cho dù có đắt một chút nhưng thực tế cũng không đáng bao nhiêu tiền.

Cứ vậy, dù có nhận lấy giỏ hoa quả này cũng sẽ không ảnh hưởng tới nguyên tắc làm việc của Trần Hồng Bình.

Cho nên tặng cho bà món quà này là vừa hợp.

Hai người lại đùn đẩy nhau một phen, cuối cùng Trần Hồng Bình mới nhận lấy giỏ hoa quả này.

“Cái con bé này, với chị mà khách sáo thế làm gì? Số đào này chị nhận, coi như bao lì xì cho bà mối, giúp em kiếm được lương duyên như đồng chí Cửu Liệt.”

Trần Hồng Bình cười toét miệng, ánh mắt nhìn Giang Ninh cũng càng thỏa mãn hơn. Bà nói nhẹ nhàng:

“Đồng chí Tần có kể cho em nghe tình huống nhà đồng chí ấy chưa?”