Chương 18: Tới Quán Cơm Quốc Doanh

Sau đó cô kéo cặp vợ chồng trung niên này trực tiếp đi thẳng qua người Giang Lý thị, chẳng thèm quay đầu lại.

Giang Lý thị không ngờ tới chuyện sẽ phát triển tới nước này, cái cách kêu trời trách đất của bà ta lần đầu tiên không có tác dụng.

Bà ta như đã choáng váng, ngơ ngác tại chỗ nhìn hết thảy diễn ra.

Chờ khi Giang Ninh dẫn theo cha mẹ tới bên cửa rồi, bà ta mới kịp phản ứng, la lớn lên:

“Các người đi hết rồi thì ai nấu cơm?”

Giang Ninh quay đầu lại, cười lạnh với Giang Lý thị, chế nhạo:

“Bà nội, không phải bà nói là dâu thì nên giặt quần áo nấu cơm à? Có phải mình mẹ con là dâu đâu, chẳng phải trên lầu còn có một người con dâu nữa ư? Ai là con dâu trong lòng bà thì để người đấy đi nấu cơm đi!”

Giang Ninh nói rất xảo diệu.

Trong lòng Giang Lý thị chưa bao giờ coi Cố Vân Thục như con dâu của mình, dựa vào cái gì mà yêu cầu Cố Vân Thục phải làm những việc con dâu nên làm?

Sau khi bỏ lại một câu châm chọc này xong, Giang Ninh dẫn theo cha mẹ đi ra khỏi nhà.

Mà Giang Lý thị còn đang chật vật ngồi phịch dưới đất.



Cái chổi lông gà bị Giang Ninh ném mạnh xuống đất ban nãy rớt ngay bên người bà ta.

Đúng là lông gà đầy đất.



Quán cơm quốc doanh.

Thịt ba chỉ kho tàu, cá diếc chiên, đậu hũ ma bà, canh trứng gà, còn cả một bát gà hầm nấm thơm ngát.

Giang Ninh gọi một bàn đầy đồ ăn.

Đặc biệt là bát canh trứng kia, cô bưng lên, cố ý đặt bát tới trước mặt Cố Vân Thục.

Cố Vân Thục ở Giang gia nấu canh trứng gà nhiều lần như vậy, nhưng bà chưa bao giờ được ăn miếng nào.

Hôm nay Giang Ninh phải bồi bổ cho cha mẹ một bữa mới được

Nhưng Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục lại bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ chết khϊếp.

Nhiều đồ ăn như vậy, còn là quán cơm quốc doanh tốt nhất cả thành, bữa này phải tốn hết bao nhiêu?



Hai vợ chồng trợn to mắt lên nhìn, thậm chí còn không dám động đũa.

“Cha mẹ, cha mẹ còn sững sờ ở đó làm gì nữa? Mau cầm đũa lên ăn cơm đi nha.”

Giang Ninh thấy cha mẹ không nhúc nhích, dứt khoát nhét đũa vào tay hai người bọn họ, còn gắp cho mỗi người một miếng thịt ba chỉ kho.

Cố Vân Thục căng thẳng, thấp thỏm bất an hỏi:

“Trữ nhi, có phải con len lén giấu tiền lương của con đi rồi không? Con tuyệt đối không thể tiêu số tiền lương kia được, nếu con không nộp cho bà nội, bà ấy sẽ đánh con!”

Bà nghĩ tới trước kia…

Giày của Giang Ninh bị mòn đế, con bé bỏ ra 2 đồng mua một đôi giày mới.

Vì tiền đưa cho Giang Lý thị ít hơn 2 đồng mà đêm đó, Giang Lý thị suýt nữa đã xốc cả nóc nhà lên, cầm chổi lông gà ra sức đánh Giang Ninh một trận.

Khắp người Giang Ninh đầy vết sưng đỏ, phải nhịn đau nửa tháng mới miễn cưỡng khá hơn một chút.

Cố Vân Thục nghĩ tới chuyện này, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Giang Ninh lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí mí mắt còn không chớp lấy một lần.