Chương 15: Thân Thích Cực Phẩm

Anh bị hôn!

Bị người mà anh đã nhận định là vợ hôn!

Thơm ngát mềm mại!

Trái tim Tần Cửu Liệt đập mạnh một nhịp, thình thịch thình thịch, to rõ tới mức cảm tưởng như ai cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của anh.

Khi đôi mắt chạm tới đôi môi mềm mại của Giang Ninh, thậm chí anh còn hận mình không thể nghiền ép lên, bắt đầu một nụ hôn sâu chân chính.

Sau khi hôn người đàn ông một cái xong, Giang Ninh ngượng ngùng mở miệng:

“Đây là tín vật tôi tặng cho anh, anh nhớ cất giữ cẩn thận. Ba ngày sau, tôi chờ anh tới nha…”

Giang gia ở đại viện gia quyến của nhà máy sắt thép quốc doanh, là căn phòng nhà máy phân cho Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục.

Nhà là một tòa nhà hai tầng, đặt ở thời đại này, nhà vậy đã không tệ rồi.

Nhưng chỉ có một căn nhà hai tầng lại chứa chấp ba đời của hai gia đình, tròn 8 miệng ăn.



Nhà cũng bị phân thành 5 gian phòng.

Bà nội Giang - Cũng là Giang Lý Thị - một phòng, hai vợ chồng Giang Viễn Sơn một phòng, vợ chồng Giang Nhị Hải một phòng, con trai Giang Nhị Hải là Giang Thanh Lâm một phòng, ngay cả Giang Tâm Nhu cũng có một phòng riêng.

Chỉ có nguyên chủ…

Tội nghiệp hệt như cô bé lọ lem. Thậm chí còn không có nổi một cái phòng riêng!

Đến nay cô còn phải ngủ chung một phòng với Giang Lý Thị.

Thậm chí ban đêm nguyên chủ còn phải đỡ bà Giang đi vệ sinh.

Nếu không, cô chỉ có thể ngủ trong phòng bếp vừa dơ vừa loạn.

Đây đâu phải đãi ngộ của con gái một, đây rõ là đãi ngộ của cô hầu gái tội nghiệp.

Còn là loại hầu gái miễn phí!

Giang Ninh hồi tưởng lại ký ức của nguyên chủ, chỉ hận không thể xông vào đánh người Giang gia một trận.

Phải đối mặt với một đám người nhà sốt ruột như thế, Giang Ninh đã có chuẩn bị tâm lý tương đối.



Nhưng từ khoảnh khắc vào cửa, Giang Ninh cảm thấy, mình đã đánh giá thấp sự lạnh lùng vô lại của cả gia đình này.



“Ha ha, tăng ca? Suốt ngày tăng ca, cũng không biết là thiệt hay giả? Có phải cô thấy tôi già rồi, tưởng tôi hồ đồ nên cố ý lừa dối tôi đúng không?”

“Cô xem cô đi, trông có giống dáng vẻ một người làm vợ nên có không? Không ở trong nhà giặt quần áo nấu cơm đi, suốt ngày chỉ nghĩ tới chạy ra ngoài gây sự. Cô muốn cả nhà chúng ta chịu đói chờ một mình cô ư?”

“Còn không nhanh lên! Thanh Lâm sắp tan học rồi… Nó muốn ăn canh trứng gà. Cô đi nấu đi. Nhất định phải bỏ hai quả trứng gà!”

Giang Lý thị đã hơn 60 tuổi, nhưng một khi mắng người, trông bà ta tràn trề sức lực.

Bà ta chống nạnh đứng ở cửa phòng bếp, hướng về phía trong chỉ chỉ trỏ trỏ.

Mà trong phòng bếp có một bóng người vừa gầy yếu vừa mảnh khảnh, đó chính là mẹ của nguyên chủ, Cố Vân Thục.

Cố Vân Thục người cũng như tên, dịu dàng thục nữ, lúc nói chuyện cũng nhỏ nhẹ dịu dàng.

Với tính cách như vậy đương nhiên chỉ có thể làm bánh bao mềm, hoàn toàn không phải đối thủ của Giang Lý thị điêu ngoa lắm chiêu.