Chương 13: Tín Vật Đính Hôn

Giang Ninh rất hài lòng với hành động thẳng thắn báo cáo hành trình của người đàn ông, cũng rất hài lòng với việc anh có hứa hẹn thời gian rõ ràng.

Ba ngày, không nhanh không chậm, vừa lúc đủ cho cô có thời gian xử lý một số chuyện trong gia đình nguyên chủ.

“Được, ba ngày sau là ngày làm việc, hẳn tôi sẽ không có ở nhà, đến lúc đó anh trực tiếp tới xưởng dệt tìm tôi là được.”

“Tôi làm việc ở phân xưởng thứ ba, rất dễ tìm. Tôi sẽ xin quản đốc phân xưởng cho nghỉ trước, dành thời gian để tới cục dân chính với anh.”

Cô gật đầu, cười nhẹ. Khuôn mặt vốn trắng nõn đáng yêu, vì nụ cười này mà trở nên càng kiều mị.

Vừa lúc Cao Phóng ngồi trên ghế lái đang đánh giá Giang Ninh qua gương chiếu hậu, đột nhiên đυ.ng phải nụ cười này của cô.

Định mệnh!

Chị dâu của bọn họ quá đẹp đi!



Xe Jeep chạy vừa nhanh vừa ổn. Vào niên đại này cũng không có kẹt xe, bọn họ đi thẳng một đường, rất nhanh đã tới mục đích.

Lần này, lúc xuống xe, Giang Ninh còn rất tự nhiên mà vươn tay về phía Tần Cửu Liệt, để người đàn ông nắm chặt tay cô, nửa ôm cô xuống xe.



Tần Cửu Liệt đợi Giang Ninh đứng vững rồi mới buông tay ra.

Giang Ninh hơi nâng mí mắt, vẫy tay tạm biệt anh:

“Vậy quyết định thế nhé, ba ngày sau, tôi chờ anh tới đón tôi, chúng ta cùng tới cục dân chính đăng ký kết hôn. Về phần áo của anh…”

Vừa nói Giang Ninh vừa định cởϊ áσ khoác quân trang trên người xuống trả lại cho Tần Cửu Liệt.

Nhưng người đàn ông lại vươn tay ra ngăn cản động tác của cô:

“Đừng cởi, cô cứ mặc đi, tôi vẫn còn đồ dự phòng.”

Lòng bàn tay của người đàn ông đè nhẹ xuống, trong hành động lộ ra sự mạnh mẽ tự nhiên.

Cuối cùng, chiếc áo khoác quân trang màu xanh đậm kia ở nguyên trên vai Giang Ninh.

Quân trang nam tính rộng rãi phủ lên bả vai thon gầy, khác biệt rất rõ ràng.

Phía dưới vạt áo trống rỗng…

“Cô quá gầy.”



Người đàn ông vô thức thốt lên một câu như vậy, làm Giang Ninh hơi ngây người.

Trong lúc nhất thời cô không bắt kịp tốc độ thay đổi suy nghĩ, thay đổi chủ đề của người đàn ông.

Đôi mắt sáng ngập nước mở to, nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn trước mặt.

Tần Cửu Liệt bị cô nhìn tới quẫn bách, gương mặt tuấn tú cũng thoáng hiện một tia luống cuống.

Người đàn ông chỉ chỉ vào cái túi trên áo khoác ngoài mà Giang Ninh đang mặc:

“Trong túi này có một ít tiền xu với tiền giấy.”

Giang Ninh đưa tay sờ thử, đúng là cái túi đó phồng lên, như có thứ gì bên trong.

Tần Cửu Liệt nói tiếp:

“Chuyến này tôi đi vội vàng, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, càng không nghĩ tới mình sẽ trực tiếp kết hôn, cho nên trên người không mang theo thứ gì thích hợp để cầu hôn.”

“Tạm thời tôi sẽ không tới gặp cha mẹ cô. Mà số tiền này mặc dù không nhiều lắm, nhưng cô cứ giữ lấy trước, cứ tiêu đừng tiếc, thoải mái mua đồ ăn đồ mặc.”

“Cô yên tâm, tôi có tiền, có thể nuôi cô.”