Chương 48: Lỡ Miệng

“Chỗ chúng ta có tổng cộng 6 con heo con, còn có thêm 2 con heo mới được đưa tới hôm nay cùng với bên kia có một con trâu nữ.”

“Nhiệm vụ của chúng ta là quét sạch chuồng lợn chuồng trâu, cắt cỏ cho heo rồi cho heo ăn là xong, việc này cũng không mệt.”

“Dì Liên, cháu còn tưởng ở đây bẩn lắm, không ngờ nó lại sạch sẽ như vậy.”

Đúng là nơi này có thể tính là sạch sẽ thật, không phải cảnh phân heo khắp nơi như Đồng Dao tưởng.

“Cháu đang nói tới phân heo đúng không? Kiến Quốc, cũng chính là đại đội trưởng, đã nói đó cũng là phân bón, sau khi thu gom phân xong thì cứ đổ vào chỗ kia, sẽ có người chở đi.”

Lý Thúy Liên chỉ vào một chỗ cách bọn họ không xa, nói.

“Bà nội, bà nội, chúng cháu tới giúp bà cắt cỏ cho heo.” Ba đứa nhỏ Chu gia đúng giờ chạy tới.

“Điềm Nữu, không phải cháu nói muốn theo chú út của cháu học à? Sao lại tới sớm quá vậy?”

“Mẹ cháu nói ở đây có hai chị gái xinh đẹp, chúng cháu tới xem thử.”

Hai đứa nhỏ cũng phụ họa.

Điềm Nữu nói xong lại đi tới trước mặt Chu Niệm Niệm.

“Chị, chị thật xinh đẹp!”

Lời này làm Chu Niệm Niệm sửng sốt… Gọi chị hình như không đúng lắm, dường như đứa nhỏ này là cháu gái lớn của cô…

“Chị không đẹp ư?” Đồng Dao cố ý chọc cô bé.

“Đẹp ạ, đều đẹp, chị với cô út của cháu, không, với chị gái này, đều đẹp.”



Chu Niệm Niệm nghe được cái gì? Đứa bé trước mắt gọi cô là cô út, hiển nhiên người Chu gia cũng nhận ra cô.

“Chúng ta đi băm cỏ heo trước đi, cho heo ăn xong lại đi cắt cỏ heo.”

Đột nhiên Lý Thúy Liên ngắt ngang màn giao lưu của mọi người.

Kế tiếp, Đồng Dao với Chu Niệm Niệm cứ nhìn Lý Thúy Liên làm việc, băm cỏ heo cho heo ăn, chẳng bao lâu đã xong.

Lý Thúy Liên gọi bọn họ đi tới chỗ chuồng bò nghỉ ngơi.

“Dì Liên, chúng cháu không cần đi cắt cỏ heo ạ?” Đồng Dao hỏi dì Liên.

“Cần, nhưng đợi sương sớm tan rồi hãy đi. Ba người chúng ta cắt một sọt là đủ rồi. Cả bọn nhỏ cũng sẽ cắt cỏ heo giúp, một sọt tính 1 điểm lao động. Có đôi khi đám Hổ Đầu với Ngưu Đản nhà dì cũng sẽ làm.”

“Bà, chúng cháu sẽ cắt giúp chị xinh đẹp này, không cần tính điểm lao động đâu.”

Đồng Dao không nghĩ tới mới tới làm việc ngày đầu tiên đã được mấy đứa nhỏ cưng chiều, càng không nghĩ tới công việc chăn heo này lại nhẹ nhàng như vậy.

“Dì Liên, đám nhóc nhà dì ngoan quá, Điềm Nữu không chỉ ngọt miệng mà còn xinh xắn. Bọn nhỏ đều là con của đại đội trưởng ư?”

Đồng Dao cảm thấy con cháu Chu gia đều ngoan ngoãn hiểu chuyện, giáo dưỡng rất tốt.

“Không phải, Điềm Nữu với Hổ Đầu là con của Kiến Quốc, Ngưu Đản là con của Kiến Quốc.” Lý Thúy Liên nói xong lại đổi chủ đề:

“Sao mấy đứa lại xuống nông thôn? Đừng nói với dì là tới để trợ giúp xây dựng kiến thiết nông thôn gì đó. Đừng nhìn dì không học vấn, nhưng dì biết chuyện này rất hư cấu.”

Đồng Dao cảm thấy Lý Thúy Liên rất hiền lành, không hề dữ dằn như Hoàng Bình Bình hình dung, cho nên nói rõ nguyên nhân cô ấy phải xuống nông thôn cho dì Liên nghe.