Không đợi Lục Phương Phương mở miệng, Chu Hải Mị đã vội vàng đứng dậy: “Đồng chí Tiêu, việc này đồng chí phải phân xử giúp tôi, tôi…”
“Cứ ngồi xuống nói là được.”
Tiêu Ái Quốc khoát khoát tay.
Chu Hải Mị bực bội, vội kéo cặp da ra, lấy một lá thư truyền tin ra: “Đồng chí Tiêu, tôi với tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn số 1 tự do yêu đương, đây là thư từ chúng tôi thường gửi qua lại cho nhau.”
“Xã hội này không phải xã hội cũ, các tàn dư phong kiến như hứa hôn không tên tồn tại thêm nữa!”
Nói xong, cô ta quay đầu trừng mắt liếc Lục Phương Phương.
“Ha…” Lục Phương Phương cười lạnh một tiếng.
Trông cứ như mình muốn giành đàn ông với cô ta vậy, đúng là không bình thường.
Hơn nữa, loại đàn ông như vậy Lục Phương Phương sẽ không muốn.
Cô lắc đầu, đặt ly nước xuống, mở miệng nói: “Nhà tôi ba đời bần nông, là thành phần trong sạch, cũng không phải tàn dư phong kiến gì như cô nói.”
Chu Hải Mị đang ngồi bên cạnh mặt tái nhợt, vô thức cúi đầu xuống.
“Chính ủy Tiêu, tôi tới đây không phải để ép anh ấy lấy tôi. Hứa hôn là quyết định của người đời trước, không nên ràng buộc chúng tôi, chỉ cần làm rõ mọi chuyện là được.”
Nói xong, Lục Phương Phương lại thấy nhẹ nhõm.
Dựa vào đàn ông đúng là không đáng tin.
Thôi quên đi, coi như một chuyến du lịch, chờ khi trở lại công xã lại nghĩ biện pháp sau.
“Vậy sao.”
Tiêu Ái Quốc nghe thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần cô gái này không làm khó, chuyện này cũng dễ giải quyết.
“Đồng chí Lục Phương Phương, đồng chí Chu Hải Mị, hai người đưa thư giới thiệu cho tôi xem thử.”
Lục Phương Phương cởi túi hành lý ra, lấy lá thư giới thiệu nhăn nhúm của mình đưa tới.
May mà thứ này chưa bị mất, nếu không cô cũng không tiện chứng minh bản thân mình.
Bên cạnh, mặt Chu Hải Mị hơi căng thẳng. Cô ta tìm kiếm trong rương da một lúc, mãi tới khi Tiêu Ái Quốc xem xong thư giới thiệu của Lục Phương Phương rồi mới bất đắc dĩ đưa thư giới thiệu của mình tới.
“A?”
“Cô xuất thân từ gia đình tư sản?”
Tiêu Ái Quốc ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hải Mị, vẻ mặt rất kinh ngạc.
Đây không phải tin tức tốt gì. Nếu tiểu đội trưởng tiểu đội số 1 kết hôn với đối phương sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ tương lai.
“Đúng… là tư sản dân tộc, không, không phải tư sản mại bản…”
Chu Hải Mị rất căng thẳng, nói năng cũng lắp bắp.
Nếu không phải vì nguyên nhân này, cô ta đã không cần rời khỏi thành phố Thượng Hải phồn hoa đi tới Đại Tây Bắc.
“Đồng chí Tiêu, ngay cả tôi cũng khinh bỉ gia đình tôi, tuy tôi không có quyền lựa chọn gia cảnh của mình nhưng tôi có quyền lựa chọn nhân sinh cho mình, cho nên tôi đi tới binh đoàn này, tôi…”
Tiêu Ái Quốc cau mày khoát khoát tay, tiếp tục xem lá thư giới thiệu trong tay.
Chu Hải Mị há miệng, trong lòng rất thấp thỏm. Thấy Lục Phương Phương đang ngồi bên cạnh nhìn mình, cô ta quay đầu lại, trừng mắt nhìn Lục Phương Phương.
Phi, đừng mơ tưởng dựa vào xuất thân mà cướp đi người đàn ông của cô ta!
Cô ta không muốn trở về tiếp tục chịu tội!
“…”
Khóe miệng Lục Phương Phương co quắp một cái. Cô đã nói rõ ràng như vậy rồi, nhưng con gái nhà tư sản này còn như có thù cướp vị hôn phu với mình.
“Tư sản dân tộc…”
Lục Phương Phương lắc đầu, bưng bát nước lên tiếp tục uống từng hợp nhỏ.
Cô biết tư sản dân tộc có ý nghĩa gì, chính là trong nhà có người mở nhà xưởng công thương nghiệp, con gái nhà tư sản có thể tính là sinh sai thời đại rồi.