Chương 7: Tôi Không Quen Cô

Cô còn đang suy nghĩ miên man, chợt nghe được tiếng gõ cửa phòng, sau đó một nam một nữ đi tới.

Nam mặc quân trang, cao chừng 1m8, vóc dáng cao ngất, sống mũi cũng thẳng tắp, trên mặt mang theo vài phần nghiêm túc và cương nghị.

Chỉ có điều trên tay trái có đeo băng vải, trông hơi phá hỏng phong cảnh.

‘Đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.’

Lục Phương Phương lẩm bẩm một tiếng, sau đó lại nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh.

Người phụ nữ mặc áo trắng dài, trông như quân y, rất hợp với người đàn ông.

“Chính ủy, cánh tay tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn số một còn chưa khỏi hẳn đâu, cần được nghỉ ngơi, ngài gọi anh ấy tới làm gì vậy? Không được sắp xếp nhiệm vụ cho anh ấy nữa.”

Tiêu Ái Quốc nhìn thấy Tiêu Đình cũng tới lại đau đầu, bất đắc dĩ nói:

“Tiêu quân y, tôi gọi Trang tiểu đoàn trưởng tới là có chính sự, hay là cô quay về làm việc trước đi.”

Nói xong, ông chỉ vào Chu Hải Mị với Lục Phương Phương đang ngồi trên ghế dài, rồi lại nhìn người đàn ông cao ráo đang đứng bên cạnh Tiêu Đình, nói:

“Nhìn chuyện tốt cậu làm ra đi!”

“A?”

Lúc này Tiêu Đình mới phát hiện trong phòng còn có người, là hai người phụ nữ xa lạ.

Tỉ mỉ quan sát hai người một hồi, Tiêu Đình lại xoay người nhìn về phía Trang Minh Thành, nhưng còn chưa đợi cô ấy mở miệng hỏi, sau lưng đã truyền tới một tiếng kêu sợ hãi: “A!”

Chu Hải Mị vội vàng chạy tới trước mặt Trang Minh Thành.



Cô ta cúi thấp đầu, quan sát cánh tay người đàn ông một hồi:

“Tay anh bị sao vậy? Bị thương từ lúc nào? Sao trong thư anh không nói cho em biết? Cái tay này còn có thể lành được không nha?”

Khó khăn lắm cô ta mới tới quân đội được, nếu vị hôn phu vì bệnh tật mà xuất ngũ, chẳng phải cô ta thua thiệt lớn.

“Xin lỗi, đồng chí, cô là ai vậy?”

Mặt Tiêu Đình hơi khó coi. Cô ấy bước về phía trước một bước, bảo vệ Trang Minh Thành ra sau lưng: “Anh biết người phụ nữ này?”

“Không quen.”

Trang Minh Thành lắc đầu, vô thức nhìn về phía Lục Phương Phương đang ngồi trên ghế dài.

“A?”

Nhìn kỹ khuôn mặt người phụ nữ, Trang Minh Thành sững sờ ngay tại chỗ.

“Cái gì? Anh không quen em? Sao anh có thể không quen em?”

Chu Hải Mị đang đứng bên cạnh vừa thẹn vừa giận: “Em là Hải Mị đây, là vị hôn thê của anh Chu Hải Mị đây!”

“Đồng chí, xin tự trọng. Trang tiểu đoàn trưởng của chúng tôi không phải người ai cũng có thể cưới được!”

Tiêu Đình bày ra vẻ mặt bất thiện nhìn Chu Hải Mị.

“Kêu tôi tự trọng? Cô lại là cái gì của anh ấy?”



Chu Hải Mị cố nén tức giận.

Tốt lắm, có một đối tượng hứa hôn cũng thôi đi, hiện tại lại lòi ra thêm một nữ quân y, cô ta đúng là mù mắt rồi mới nhìn trúng đối phương!

“Tôi là chiến hữu của anh ấy, tôi…”

“Được rồi!”

Chính ủy Tiêu Ái Quốc không nghe nổi nữa, vỗ mạnh một cái lên bàn.

“Mấy người đang ồn ào cái gì? Mấy người coi đây là nơi nào?”

Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, ông ta đen mặt nói với Tiêu Đình: “Tiêu quân y, chuyện này không liên quan tới cô, cô đi về làm việc trước đi.”

“Nhưng mà chính ủy…”

“Trở về!”

Tiêu Đình cắn môi, vẻ mặt không cam lòng.

Thấy Tiêu Ái Quốc tức giận thật, Tiêu Đình đút cả hai tay vào túi áo blu trắng, xoay người nổi giận đùng đùng rời đi.

“Phù…”

Tiêu Ái Quốc thở phào nhẹ nhõm.

Đối mặt vs con gái của sư đoàn trưởng, ông cũng rất nhức đầu.

Ông quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Trang Minh Thành một cái, trong lòng thật sự coi thường thằng nhóc này.