Chương 5: Còn Có Chuyện Như Vậy?

Đại đội của “nguyên chủ” gặp hạn hán, ngay cả cơm còn không có ăn, cô thật sự không muốn quay về quê chịu đói.

Thời đại này không giống hậu thế, có thể tùy ý vào thành phố làm thuê, nếu cô quay về, chỉ có nước cứng rắn sống qua mười năm trong thôn.

Đến lúc đó, cô đã 28, từ thiếu nữ thành đàn bà rồi.

“Nếu có thể ở lại trong quân đội làm việc thì tốt biết mấy.”

Quay đầu nhìn nhìn Vương Thục Phân, Lục Phương Phương suy nghĩ một chút, sau đó lại lắc đầu.

Cô cởϊ áσ choàng ngắn trên người ra, trả lại cho đối phương.

Một lát sau, Chu Hải Mị cũng xuống xe. Thấy xa xa có người đi về phía bên này, Chu Hải Mị hừ nhẹ một tiếng, xách theo hai cái cặp da của mình bước về phía trước hai bước, chặn Lục Phương Phương ở sau lưng.

“Vô vị.”

Lục Phương Phương trợn trắng mắt. Cô bước sang bên cạnh hai bước, sau đó duỗi đầu ra, hiếu kỳ nhìn qua.

Cách đó không xa có một người đàn ông trung niên đang bước từng bước dài về phía bên này.

Nhìn thấy mấy người Vương Thục Phân, ông ta kích động hô lên: “Thiết Đản, Đại Nha!”

“Cha!”



Đại Nha lập tức giãy khỏi tay Vương Thục Phân, chạy về phía người đàn ông kia.

Vương Thục Phân cũng hơi kích động. Bà dẫn theo con trai bước lên chào đón: “Ông xã, em… em dẫn con trai con gái tới cho anh.”

Tiêu Ái Quốc đón lấy con trai rồi lại bế Đại Nha lên.

Trái hôn một cái phải hôn một cái, sau đó mới nhìn về phía vợ mình:

“Thục Phân, đoạn đường này khổ cho em rồi. Anh đã thu dọn nhà cửa xong xuôi. Đi, anh dẫn em tới đại viện gia quyến.”

Vương Thục Phân vừa định đồng ý, lại nhớ tới cô gái sau lưng.

Quay đầu nhìn thoáng qua, bà vội vàng kề sát bên tai Tiêu Ái Quốc, nhỏ giọng thì thầm mọi chuyện.

“Cái gì? Còn có chuyện như vậy?”

Mặt Tiêu Ái Quốc đen lại.

Một người hai vợ, còn tưởng xã hội hiện tại vẫn giống như xã hội xưa hay sao?

Ông ta hít sâu một hơi rồi nói: “Được rồi, chuyện này để anh xử lý, em với các con đi tới đại viện gia quyến trước đi. Tiểu Trương, dẫn đường cho chị dâu cậu.”

Sắp xếp cho vợ con mình xong xuôi, lúc này ông mới nhìn về phía Lục Phương Phương và Chu Hải Mị.

Ừm, một người ăn mặc như đại tiểu thư, một người khác như chạy nạn tới.



Hai người có chênh lệch quá lớn, dọa Tiêu Ái Quốc nhảy dựng lên.

Suy nghĩ một chút, đây cũng không phải chỗ xử lý việc công. Ông quay đầu nói với chiến sĩ:

“Tiểu Lưu, cậu đi kêu doanh trưởng doanh trại số 1 tới phòng khách, nói tôi có việc tìm cậu ta, kêu cậu ta tới nhanh nhanh.”

Chờ khi chiến sĩ đi rồi, Tiêu Ái Quốc lại không nhịn được mắng thêm một câu: “Tên khốn nạn này, xem tôi xử cậu như thế nào!”

“Được rồi, hai đồng chí đi theo tôi, việc này tôi sẽ phân xử giúp hai người!”

Tiêu Ái Quốc dẫn hai người đi tới phòng khách đoàn bộ, kêu hai người ngồi xuống rồi lại rót cho mỗi người một bát nước ấm.

Lục Phương Phương cũng không khách khí, trực tiếp bưng bát lên uống từng hớp nhỏ. Lúc ở trên xe cô bị gió lạnh thổi nửa giờ, tới hiện tại còn chưa tỉnh táo lại.

“Tự giới thiệu một chút, tôi là Tiêu Ái Quốc, là chính ủy trung đoàn số 1, tất cả chuyện về mặt sinh hoạt của quân đoàn số 1 đều do tôi quản lý.”

Tiêu Ái Quốc ngồi xuống, theo thói quen lấy vở với bút máy từ trong túi ra, lại nhìn về phía hai người đang ngồi trên ghế dài.

“Nói cho tôi nghe xem, rốt cuộc giữa hai người với tiểu đoàn tiểu trung đoàn số 1 có quan hệ thế nào?”

“Đồng chí Lục?”

“Cốc cốc…”