Tiêu Đình vừa thẹn vừa giận: “Phi! Từ Tiến Bộ, anh đừng giả vờ làm người tốt, chuyện của tôi không cần anh quan tâm!”
Tiêu Đình càng nghĩ càng giận, nhìn Lục Phương Phương mặt không biểu cảm, cô ta cảm thấy bản thân như vai hề đang nhảy nhót.
“Hứa hôn…”
“Hứa hôn là thế nào? Hiện tại đã là xã hội mới, loại tập tục phong kiến như hứa hôn này không nên giữ lại, Minh Thành có thể không nhận!”
Lục Phương Phương: “…”
Lời này nghe hơi quen. Cô suy nghĩ một chút, hình như lúc đó Lục Phương Phương cũng từng nói như vậy.
Nhìn Tiêu Đình còn muốn càn quấy thêm, Lục Phương Phương sâu kín nói: “Nhưng Trang Minh Thành đã nhận, anh ấy tán thành mối hôn sự này.”
“Không thể nào! Cô có điểm nào hơn tôi? Điều đó là không có khả năng!”
Tiêu Đình điên cuồng lắc đầu, không thể chấp nhận nổi kết quả như vậy.
Lục Phương Phương nghe thấy mấy lời này, có hơi tức giận.
Cô cúi đầu nhìn bản thân mình, lại ưỡn thẳng thân người, cô không cảm thấy mình kém Tiêu Đình chỗ nào.
Nhìn Tiêu Đình đối diện, trong lòng cô lại thấy hơi giận Trang Minh Thành.
Người đàn ông này thật giống một bông hoa nở rộ, con ong mật nào cũng muốn đi lên gặm một miếng.
“Đồng chí Tiêu Đình, tôi không biết giữa cô với Minh Thành có hiểu lầm gì, nhưng xin cô không nên dây dưa với anh ấy nữa.”
“Nói cho cô biết một tin tức tốt, Minh Thành đã viết thư xin kết hôn, chờ khi chúng tôi tổ chức hôn sự nhất định sẽ mời cô.”
“Cô… Cô khốn nạn!”
Tiêu Đình cảm thấy nhục nhã.
Cô ta giơ cánh tay lên, muốn đánh thẳng lên mặt Lục Phương Phương.
Từ Tiến Bộ ở bên cạnh thấy cảnh này, hơi do dự một chút, cuối cùng cũng không ra tay ngăn cản.
“Ai ya…”
Các chị dâu đang hóng chuyện xung quanh thì thét lên kinh hãi. Tiếp đó, mỗi người đều nhào lên, định kéo Tiêu Đình ra.
Lục Phương Phương trơ mắt nhìn lòng bàn tay kia rơi xuống, muốn vươn tay ra ngăn cản, nhưng lúc nãy cô giặt đồ hơn nửa giờ, hiện tại hai tay đã sớm bị lạnh tới tê rần, trong lúc nhất thời cô cũng không kịp phản ứng…
Mắt thấy lòng bàn tay Tiêu Đình sắp đánh xuống, một cánh tay thon gầy đột nhiên xuất hiện, trực tiếp túm lấy cánh tay Tiêu Đình.
“Tiêu quân y, cô ầm ĩ đủ chưa?”
Trang Minh Thành thở hổn hển, thầm thấy may mắn vì mình chạy tới kịp thời.
Nhìn Lục Phương Phương bị dọa sợ, anh nắm chặt tay Tiêu Đình, tàn nhẫn hất ra.
Sau đó anh lại bước tới bên cạnh Lục Phương Phương, nhỏ giọng hỏi: “Phương Phương, em không sao chứ?”
“Không… không soa.”
Lục Phương Phương ôm ngực lắc đầu.
Cô không nhịn được liếc Tiêu Đình một cái, trong lòng có cảm giác khó có thể tả thành lời.
Người phụ nữ này quá ngang ngược, không ngờ cô ta lại có can đảm đánh mình thật. Cô không phải Từ Tiến Bộ, sẽ không nuông chiều Tiêu Đình.
Nếu một tát kia rơi xuống thật, chắc chắn cô sẽ liều mạng với tên họ Tiêu kia.
Trang Minh Thành xoay người, sắc mặt rất khó coi nhìn Tiêu Đình:
“Tiêu quân y, Phương Phương đã chọc gì tới cô? Cô không cảm thấy cô làm vậy rất quá đáng sao?”
Tiêu Đình cắn chặt môi không nói gì. Thấy dáng vẻ hai người thân mật như vậy, nước mắt trong mắt cô ta chảy tí tách xuống.
Lục Phương Phương: “…”
Cô khinh thường bĩu môi. Người không biết nhìn thấy còn tưởng cô đang bắt nạt Tiêu Đình đây.
“Anh đã viết thư xin kết hôn, muốn, muốn kết hôn với người phụ nữ này thật?”