Chương 3: Vì Sao Cô Lại Có Ảnh Vị Hôn Phu Của Tôi?

“Đúng rồi, chị, vị hôn phu của em là một doanh trưởng trong đoàn.”

“Anh ấy chừng 1m8, trông… rất anh tuấn, còn là anh hùng chiến đấu, chị đã từng nghe anh rể chị nhắc tới chưa?”

Nói xong, đột nhiên mặt Chu Hải Mị đỏ bừng.

Cô ta từng nhìn thấy ảnh vị hôn phu gửi tới, vừa liếc mắt đã chìm đắm.

Lúc ở nhà, mỗi ngày cô ta đều bị đánh, không thể ở lâu thêm được nữa, bèn thu dọn đồ đạc, chạy thẳng từ thành phố Thượng Hải tới Đại Tây Bắc, dự định tìm tới nương tựa người đàn ông kia.

“Hải Mị, vị hôn phu của em là doanh trưởng?” Vương Thục Phân vỗ đùi, kích động hỏi.

“Vâng.” Chu Hải Mị gật đầu.

“Ai u, em gái, chúng ta thật có duyên, chồng chị đã từng nói với chị, có một doanh trưởng cực kỳ tuấn tú trong đoàn, chắc chắn là cậu ta rồi. Hải Mị, em có phúc thật đó.”

Chu Hải Mị lại càng thêm xấu hổ, mặt đỏ phừng phừng, đắc ý liếc nhìn người phụ nữ đối diện một cái.

“Chậc.”

Lục Phương Phương quay đầu đi, trừng trắng mắt, đàn ông anh tuấn cũng không thể coi thành cơm ăn.

Lại cúi đầu liếc nhìn tấm ảnh trong tay, đột nhiên cô phát hiện vị hôn phu của mình cũng rất đẹp trai.



“Cô chậc cái gì?” Mặt Chu Hải Mị trầm xuống, nhưng một lúc sâu, đột nhiên cô ta lại nhoẻn miệng cười:

“A, đồng chí Lục Phương Phương, để tôi kiểm định giúp cô, xem có phải cô bị người đàn ông kia lừa rồi không.”

Nói xong đối phương thả cặp da ra, vèo một cái đã cướp mất ấm ảnh trong tay Lục Phương Phương.

Cúi đầu vừa nhìn, đột nhiên Chu Hải Mị ngây ngẩn cả người.

Sao người đàn ông trong hình nhìn quen mắt như vậy?

“Xoạch.”

Cô ta vội vàng mở cặp da ra, tìm ảnh vị hôn phu của mình.

Cầm tấm ảnh trong tay, lại nhìn qua lại một chút, Chu Hải Mị phát hiện hai người đàn ông trong hình là một, chỉ khác khung cảnh và thời gian chụp.

Trong lòng cô ta vừa tức vừa vội, lập tức đứng bật dậy: “Lục Phương Phương! Vì sao cô lại có ảnh vị hôn phu của tôi?!”

“Đồng chí Chu Hải Mị, xin đồng chí hãy tự trọng!!”

Trong lòng Lục Phương Phương có dự cảm xấu, chẳng lẽ đối tượng hứa hôn đã có đối tượng mới?

Nhưng rõ ràng nhà “nguyên chủ” nói anh vẫn còn độc thân, lẽ nào cô bị lừa?

Không kịp nghĩ nhiều, Lục Phương Phương trực tiếp vươn tay ra cướp lấy ảnh chụp.



“Không đúng…”

Nhìn kỹ, cô phát hiện tấm ảnh cô cầm trong tay là ảnh nửa người của một người đàn ông.

Lục Phương Phương sửng sốt một chút, sau đó cau mày lại, đặt tấm ảnh vào trong tay Chu Hải Mị, lấy một tấm hình khác tới.

Cô cầm trong tay vuốt ve một hồi, thở dài một hơi, cuối cùng nhét ảnh chụp vào lại trong túi.

Không thể làm mất tấm ảnh này được, nói không chừng khi trở về, cô còn cần dùng tới tấm ảnh này.

Nhắm mắt lại, Lục Phương Phương dựa vào xe quân đội, chỉ cảm thấy đáy lòng nặng trĩu. Lẽ nào mình đi chuyến này vô ích rồi hay sao?

“Lục! Phương! Phương!”

Chu Hải Mị tức tới cắn răng: “Cô nói rõ ràng chuyện này cho tôi!”

“Tôi với anh ấy được hứa hôn, tình huống cụ thể tôi cũng không rõ, chờ tới trong đoàn lại hỏi anh ấy đi.”

Nói xong Lục Phương Phương mở mắt ra, liếc mắt đánh giá Chu Hải Mị đối diện một cái.

Tóc xoăn, áo khoác lông dê, giày da, bên người còn hai cái cặp da, rõ ràng là tiểu thư nhà giàu có.

Xem ra ánh mắt đàn ông cũng không có gì đặc biệt, hiện tại “cải cách” chỉ mới vừa bắt đầu, nếu cưới lúc này, ngày sau sẽ không thiếu phiền phức.