Chương 3

4

Tôi liếc nhìn thoáng qua, Tiết Kỳ cô ta đang ngồi trên ghế như tiểu thư còn hai người bạn cùng phòng đang giúp cô ta dọn giường. Tôi không quá muốn nhắc tới Cao Dương trước mặt họ.

"Không cớ chuyện gì , chỉ là con không thích."

Bố tôi càng lo lắng hơn : "Này có phải con hiểu lầm gì không? Có gì con cứ nói thẳng với bố. Dương Dương nhờ bố nói với con nó sẽ đợi con ở cổng KTX sau 10 phút nữa."

Tôi thực sự rất muốn nói với bố tôi rằng Cao Dương đã có vị hôn thê nhưng nghĩ đến mối quan hệ của anh ấy và bố Cao vẫn là thôi đi.

Chỉ có thể nói với bố bảo anh ấy trở về liền tắt điện thoại. Không nghĩ tới, Cao Dương thật sự tới .

Tôi mới vừa mới đi cất quần áo, đã nghe hai người bạn cùng phòng phấn khích hét lên:

"Trời ơi, đàn anh Cao Dương đang ở trước cửa KTX kìa!".

"Kỳ Kỳ, đàn anh Cao Dương nhất định là tới tìm cậu rồi."

"Tiết Kỳ, cậu thật hạnh phúc! Mau đi gặp đàn anh Cao Dương đi."

Ồ, vậy ra Cao Dương không phải đến tìm tôi. Vẻ mặt Tiết Kỳ có chút xấu hổ và không được tự nhiên.

"Tôi không muốn đi, lần trước tôi cùng anh ấy cãi nhau vẫn chưa làm lành đâu."

Tôi nhìn Tiết Kỳ một lần nữa luôn cảm thấy thái độ cô ấy có chút kỳ lạ. Ngay sau đó có hai cô gái gõ cửa phòng của chúng tôi. Nói chuyện là một cô gái xinh đẹp nhưng thái độ cô ấy không tốt lăm.

"Bạn nào họ Tiết?"

Bạn cùng phòng quả quyết chỉ vào Tiết Kỳ: "Cậu ấy, cậu ấy."

Cô gái nghiêm mặt nói: "Chúng tôi là bạn học của Cao Dương, cậu ấy gọi cô ra ngoài.’’

Tiết Kỳ mím môi, cố làm ra vẻ tức giận.

"Giúp tôi trả lời anh ấy, tâm trạng tôi không tốt không muốn gặp anh ấy."

Hai cô gái quay đầu đi, tôi mơ hồ nghe họ nói không đáng cho Cao Dương .Tôi cũng nghĩ rằng mắt nhìn người của Cao Dương có chút kém Tiết Kỳ nhìn thì xinh đẹp nhưng thái độ của cô ta quá kém.

Mất khoảng một tiếng cuối cùng tôi cũng dọn dẹp giường xong, Tiết Kỳ vẫn không ra ngoài gặp Cao Dương. Hai người bạn cùng phòng khuyên can mãi mà cô ta vẫn một bộ dạng giận dỗi.

Tôi nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp nơi. Tuy rằng không phải mùa hè nhưng đợi ở cửa KTX một giờ vẫn rất khó chịu. Cao Dương tốt xấu gì cũng là trúc mã của tôi, còn là người ôn nhu nhất trong năm người.

Khi còn nhỏ tôi nghịch ngợm luôn thích leo trèo khắp nơi, bị ngã rất nhiều lần đều là anh ấy giúp tôi xử lý miệng vết thương. Tôi còn nhớ rõ khi đó tôi hỏi Cao Dương muốn làm công việc gì:

"Anh phải làm bác sĩ, bởi vì Du Du quá nghịch ngợm luôn bị thương anh phải làm bác sĩ để khám cho Du Du."

Kết quả anh ấy thật sự học y. Đã từng chơi chung với nhau nhưng chuyện anh ấy có vị hôn thê triệt để khiến tôi tức giận. Tôi bò xuống giường lấy một cây dù và đi ra ngoài.

Lúc bé Cao Dương đã là một người rất ôn nhu , hiện tại trưởng thành càng thêm ôn nhuận nho nhã.

Anh ấy đứng thẳng tắp trước cửa KTX mặt mài ôn nhu mà nhìn tôi. Tôi cắn răng đi qua đem dù dịch lên đầu anh.

"Cao Dương sao anh cứng đầu vậy, có cần treo cổ trên một cái cây không?"

Tôi nghĩ Tiết Kỳ không đủ tốt với Cao Dương. Bây giờ nhìn thấy Cao Dương tôi càng cảm thấy Tiết Kỳ không đủ xứng với anh ấy.

Cao Dương phơi nắng đã lâu, môi hơi khô nhưng vẫn không thể nào ngăn được nụ cười như gió xuân của anh. Anh ấy nhìn tôi hơi mỉm cười.

"Anh đã nhận định ai rồi thì sẽ không thay đổi."

5

Tiết Kỳ có tài đức gì ???

Làm tôi có một chút ghen ghét với cô ta. Đúng lúc này Chu Thời Yến không biết từ chỗ nào đi tới. Ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Cao Dương, sau đó mới cười tủm tỉm qua nhìn tôi.

"Em gái Du Du , anh mời em đi ăn cơm nhé?"

Cao Dương mặt không đổi sắc nói.

"Anh cũng chưa ăn cơm."

"Cao Dương, các cậu học y không phải rất bận, đói bụng là chuyện bình thường sao?"

"Tôi hiện tại rất rảnh."

"Nhưng tôi không có mời cậu."

Ê ê đây là cái tình huống gì đây???

Tuy rằng tôi có năm người trúc mã, lúc nhỏ thường xuyên có mâu thuẫn nhưng Cao Dương không có tham gia mà.