Chương 2

Mặt cô gái chuyển sang màu xanh. Chu Thời Yến lặp lại một lần nữa , cô gái quay sang nhìn tôi, đôi mắt cô ta đỏ lên một cách đáng thương .

"Tôi xin lỗi".

Tôi buông tay cô ta ra và muốn lấy lại hành lý của mình từ tay Chu Thời Yến , nhưng anh ấy đã bước đi.

"Đi thôi , Du Du"

Chu Thời Yến đưa tôi đến cửa ký túc xá, sau đó lấy điện thoại di động của anh ấy ra để kết bạn với tôi. Tôi do dự và đồng ý, xét cho cùng anh ấy cũng từng là trúc mã của tôi, lại cự tuyệt có chút không được.

Trước khi đi Chu Thời Yến vuốt tóc tôi: ‘‘Du Du em có thể gọi cho anh nếu em cần bất cứ điều gì. Anh hứa sẽ có mặt ngay.’’

‘‘….’’

Thật kinh khủng.

Chu Thời Yến rõ ràng là một người ít nói tại sao bây giờ lại có thể nói mấy lời tử tế này được?

Tôi nghĩ tôi cần phải giữ khoảng cách với anh ấy một chút.

3

Nhưng không ngờ quan gia ngõ hẹp.

Cô gái bước xuống từ chiếc xe Rolls Royce lại là bạn cùng phòng của tôi.

Khi tôi mở cửa hai người bạn cùng phòng còn lại đang đứng bên cạnh cô ta nói về Cao Dương. Vị trí đó có chút giống người hầu của cô ta.

"Trời ạ , Tiết Kỳ cô là vị hôn thê của Cao Dương sao?’’

"Tôi rất vui khi được làm bạn cùng phòng với cô!’’

"Tiết Kỳ, cô có thể đưa chúng tôi đi gặp đàn anh Cao Dương khi có thời gian không?’’

Tôi tinh ý quan sát thấy rằng khuôn mặt Tiết Kỳ thay đổi sau khi nghe thấy câu cuối, nụ cười trên khuôn mặt cô ta trở nên gượng gạo.

"Anh ấy học y nên rất bận , chúng ta hãy nói việc này vào lúc anh ấy rảnh’’.

Tôi nghĩ đến người con trai mặc áo blue mỉm cười dịu dàng trong tấm ảnh thì chợt cau mày. Tình hình thế nào? Cao Dương có vị hôn thê ? Tôi rút điện thoại ra và nhắn tin với bố.

"Bố, tạm thời con sẽ không cân nhắc đến Cao Dương."

Ngay khi tin nhắn vừa gửi đi, tôi nghe thấy một tiếng cười khẩy. Tiết Kỳ không nhìn thẳng vào tôi:

"Tôi không ngờ người bạn cùng phòng cuối cùng của tôi lại là cô. Chậc chậc, cô thật sự đã hạ thấp giá trị của phòng chúng ta.’’

Tôi vừa có một cuộc xung đột với Tiết Kỳ nên bây giờ cô ta luôn nhằm vào tôi mà tấn công.

“Này bộ đồ cô đang mặc cộng lại chỉ năm trăm tệ sao? Tôi đã gặp nhiều người xuất thân kém như cô, trừ bỏ cái miệng thì chẳng còn gì.”

Nghe cô ta nói tôi tức khắc liền bật cười. Quần áo trên người tôi chính là bố tôi tìm người định chế riêng cho tôi, một bộ tùy tiện cũng có giá mười vạn. Tới miệng Tiết Kỳ thì chỉ còn năm trăm tệ?

"Tôi không nông cạn giống cô tôi chính là tiệt kiệm a.’’

Lúc này một người bạn cùng phòng chỉ tay vào vali của tôi

"A , cái này hình như là vali của nhà B một cái khoảng bảy vạn phải không?’’

Tiết Kỳ khịt mũi: "Đây không phải mẫu bình thường, nó là phiên bản giới hạn . Nhìn logo ở góc dưới bên phải kìa, phiên bản giới hạn này chỉ có 10 cái một cái hai trăm sáu mươi vạn. Cậu nghĩ rằng cái trong tay cô ta có thể thật không.’’

Bạn cùng phòng khinh thường nhìn qua tôi.

"A , không phải mẫu bình thường mà là mẫu giới hạn sao? Đây không phải là vả vào mặt cô ta rồi sao."

"Tôi thực sự không thể hiểu được mấy người giả vờ giàu sang này.’’

Tôi liếc nhìn họ, cũng không thể trách họ một người chỉ có thể thấy hàng giả thì làm sau mà biết phân biệt được.

Tôi mở tủ quần áo ra lấy một chiếc khăn bắt đầu lau sơ người. Đúng lúc bố tôi gọi điện tới:

"Du Du có chuyện gì vậy? Cao Dương chọc giận con à.’’