Chương 16: Ly Lâu Thành

Thi Kỳ lấy lý do về lại Ôn Thành tu sửa phần mộ cho tổ phụ để vắng mặt ở Kinh Thành nhiều ngày, theo hai vị sư huynh của hắn đến thành Ly Lâu Thành dự ngày kỵ của đại sư ông trước, sau đó là mừng đại thọ sư phụ.

Ly Lâu Thành - Sơn Cảnh Tiên

Thi Kỳ lần đầu tiên đặt chân lên vùng đất Ly Lâu Thành, một tòa thành cao lớn đồ sộ, xung quanh bao bọc bởi mây và núi, nằm ở tận nơi núi cao nhưng khí hậu lại rất mát mẽ, khác xa trong tưởng tượng của hắn. Hừng đông khi mặt trời mọc có thể thấy toàn cảnh đẹp lúc bình minh, sương đọng bốc hơi bồng bềnh như khói mây mờ ảo.

Thừa Vũ đã dẫn hắn đi tham quan khắp nơi, từ rừng bách thú, đến vườn đào trĩu trái, và vườn rau do Lý Phong Trạch trồng.

Nhưng vườn bách thú với muôn loại thú dữ quý hiếm trong miệng của Thừa Vũ trước đây, giờ lại trở thành trại chăn nuôi gia súc, gia cầm, để giải quyết nhu cầu cấp thiết về lượng đạm mỗi ngày của người trong thành. Trâu bò ngựa dê, heo thỏ gà vịt đều có đủ. Lúc này trong chuồng vịt đang có một trận hỗn chiến, một bầy vịt kêu quạt quạt đang chạy tán loạn vì có người đang âm mưu luộc chín chúng khi chúng chỉ vừa đủ số ký.

"Tam sư đệ!"

Khi Thi Kỳ được Thừa Vũ dẫn đến vườn thú, thì tam sư huynh, Khổng Như đang dùng đôi đũa phóng tới, trúng ngay cái phao câu, vịt béo ngã úp xuống đất. Khổng Như bước tới xách con vịt lên, khắp người đều là lông vịt, hắn hí hửng đến chỗ của Thi Kỳ và Thừa Vũ.

"Đại sư huynh! Huynh về tới rồi sao? Thi Kỳ đâu...không phải huynh nói đệ ấy sẽ đến?"

"Tam sư huynh!"

Khổng Như quay sang nhìn người đứng bên cạnh Thừa Vũ, bốn năm không gặp. Có người đã cao hơn cả hắn, khuôn mặt cũng không còn thanh tú như trước mà là tuấn mỹ vô song.

"Tiểu sư đệ! lâu không gặp đệ...đệ đã cao lớn hơn, huynh suýt không nhận ra đệ." Khổng Như muốn bước đến, thực hiện cái ôm thân thiết với tiểu sư đệ tuấn tú của hắn, thì Thừa Vũ đẩy ra.

"Lát nữa ta còn đưa Thi Kỳ tham quan nhiều nơi khác, đệ đừng có làm bẩn y phục của đệ ấy...khắp người đệ đều là phân, thối chết được...đệ mau đi tắm"

"Bẩn như vậy sao....vậy để đệ đi tắm..." Khổng Như mỉm cười, quay sang nhìn Thi Kỳ: " Thi Kỳ! Con ngỗng này ta sẽ quay chín chờ đệ, sau khi tham quan xong thì đến chỗ ta....ta mời đệ ăn"

Vườn đào trĩu trái đã là chuyện của trước đây, bây giờ chỉ còn lại thưa thớt một vài trái trên cành, nguyên nhân là do ngươi trong thành hái hết đem xuống núi đổi lấy gạo để đáp ứng nhu cầu tinh bột của mọi người. Nhưng hoa đào thì vẫn còn đó, nở rộ một màu tuyệt đẹp với hương thơm ngọt ngào.

Tứ sư tỷ, Tử Khâm đang rượt đuổi theo một con dê béo, nếu không phải nghĩ đến một tô sữa dê mỗi ngày được vắt ra từ người nó, giúp làn da nàng trắng hồng sáng mịn, thì sớm đã một kiếm xuyên chết nó. Cả gan dám làm bẩn vườn đào của nàng, bằng thứ phân hôi hám. Lúc Thi Kỳ và Thừa Vũ đến thì Tử Khâm đang ngồi trên lưng của con dê kia, hai tay bóp cổ nó.

"Tao nói mày bao nhiêu lần...không được phép đi đại tiện ở đây, sao mày nghe không hiểu?"

"Tử Khâm! Muội đang làm gì?"

Mặc dù Thừa Vũ là người lên tiếng hỏi nàng, nhưng khi Tử Khâm ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy có mỗi Thi Kỳ, cái gì đẹp, sự nổi bật luôn thu hút ánh mắt người ta là điều tất nhiên. Không nhìn đến sự có mặt của Thừa Vũ.

"Thi Kỳ! đệ đã cao hơn lần cuối cùng ta gặp đệ...cũng tuấn tú hơn nữa? thê tử của đệ thật quá diễm phúc, mỗi ngày đều có thể nhìn ngắm đệ" Tử Khâm hớn hở chạy đến chỗ hắn.

Không hẳn vì nữ nhi giang hồ mà Tử Khâm vốn tính tình đã phóng khoáng như vậy, là vị cô nương yêu ghét rất rõ ràng. Vì vậy mỗi lần gặp vị sự tỷ này, Thi Kỳ có hơi ngượng ngùng vì sự nhiệt tình quá mức của tỷ ấy.

"Sư phục trước khi bế môn luyện công mỗi ngày đều nhắc đến đệ với bọn ta...nếu sư phụ biết đại thọ lần này, có đệ đến sẽ rất vui"

"Huynh sẽ dẫn Thi Kỳ đi tham quan một vài nơi.....Tử Khâm! Muội có nghe huynh nói không hả?"

"Thì muội đang nghe, huynh cứ nói đi..muội cứ ngắm Thi Kỳ"

Thừa Vũ cảm thấy rất không được dể chịu, trong mắt của tứ sư muội chỉ nhìn thấy có mỗi cái đẹp, không để lời của một đại sư huynh như hắn trong lòng. Từ đầu đến cuối xem hắn như kẻ vô hình.

"Đi thôi! Vườn đào đã tham quan xong...huynh dẫn đệ đến nơi khác xem tiếp, vẫn còn nhiều nơi thú vị hơn" Thừa Vũ đem Thi Kỳ kéo đi.

"Thi Kỳ! ta vừa ủ xong một bình rượu hoa đào rất thơm, chờ đệ đến uống"

Nơi tiếp theo là vườn rau của Lý Phong Trạch mênh mông rộng lớn, tuy chỉ có một mình hắn chăm sóc nhưng độ siêng năng thì không ai bằng, cứ đều đặn mỗi ngày tiến về phía trước và khi hắn ngoảnh đầu lại sau lưng, thì vườn rau của hắn đã bao phủ phân nửa mãnh đất trống của Ly Lâu Thành, thậm chí ngay cả trước cửa phòng hắn cũng thấy cả rau.

Vì vậy rau chính là món chính, luôn xuất hiện trên bàn ăn của tất cả đệ tử Ly Lâu Thành.

"Đại sư huynh! Tại sao sư phụ lại bế quan luyện công?"

"Chuyện đó..."

Thừa Vũ thì ập ừ không lên tiếng, Lý Phong Trạch đang tĩa rau cũng ngước lên nhìn rồi lại tiếp tục tỉa rau, còn những người xung quanh đều thở dài. Đó không phải là câu hỏi khó, vì đáp án mọi người điều biết, khó ở chỗ là không ai muốn nhắc đến nó.

"Thi Kỳ! thật ra chuyện này là..."

Thành Ly Lâu tuy không chính thức là người trong giang hồ, quanh năm đều an cư lạc nghiệp ở trên núi. Nhưng không có vụ việc nào trong giang hồ là thiếu phần của họ. Chỉ cần người trong giang hồ có chuyện cầu cứu, đòi công đạo thì Ly Lâu Thành sẽ đứng ra giải quyết và phân xử giúp họ. Cho nên tiếng nói trong giang hồ rất lớn, dưới Thành Ly Lâu có bốn cung gồm Thanh Dương Cung, Huyền Dương cung, Bạch Dương cung, Chu Dương cung.

Nhưng người trong giang hồ đều biết bốn cung này từ lâu công cao vượt chủ, từ lâu cũng đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của Thành chủ, họ không thường cùng nhau xuất hiện ở Ly Lâu Thành. Mỗi năm sẽ có vài dịp lễ, tụ họp tại thành Ly Lâu để để phô trương thân thế. Và không quên cà khịa Tư Không Tại.

Câu chuyện lục đυ.c nội bộ của thành Ly Lâu đã có từ lâu, bắt đầu từ khi thành chủ Nhậm Thiên Ngã truyền ngôi vị thành chủ lại cho Tư Không Tại. Trong năm người đệ tử nếu xét về mọi mặt, Tư Không Tại đều không thể bì với bất kì ai, tuổi nhỏ hơn người ta, nhập môn cũng trễ hơn, võ công cũng không giỏi bằng.

Đại sư huynh, Long Đằng cung chủ Thanh Dương Cung. Tính tình độc đoán, luôn cho rằng ngôi vị thành của thành Ly Lâu sẽ thuộc về lão, vì lão là đệ tử theo Nhậm Thiên Ngã sớm nhất. Còn được sư phụ truyền cho thanh bảo kiếm Hỏa Long. Cho nên khi biết sư phụ truyền ngôi vị thành chủ cho Ngũ sư đệ rất không được vui, huynh đệ cạch mặt nhau từ đây.

Nhị sư Tỷ, Vũ Tuyệt cung chủ Huyền Dương cung, tính tình kiêu ngạo, lại là người được sư phụ sủng, yêu thương và nuông chìu nhất. Mọi người đều nghĩ Nhậm Thiên Ngã nhất định sẽ truyền lại ngôi vị thành chủ cho nữ đệ tử cưng duy nhất của mình. Bản Thân của Vũ Tuyệt cũng tin bà là người sẽ ngồi lên ngôi vị thành chủ. Nhưng đến ngày Nhậm Thiên Ngã chết, bà mới biết sư phụ là tên đại lừa gạt, nói dối, cái gì yêu thương Tuyệt nhi nhất, chỉ cần con thích sư phụ sẽ cho con. Vậy mà thứ bà thích nhất lại giao chọ Ngũ sư đệ vô dụng. Tình tỷ đệ từ đây tuyệt giao.

Tam sư huynh, Hổ Phong cung chủ Bạch Dương cung, tính tình nóng nảy nhưng võ công lại nhỉnh hơn hai người ở trên. Thành Ly Lâu trước giờ thành danh trên giang hồ là dựa vào thực lực, có thực lực có mọi thứ, lão đã giúp cho Thành Ly Lâu phát dương quang đại, gây tiếng vang trên giang hồ. Dựa vào những công trạng của mình, lão tự tin không ai đủ tư cách ngồi vào ghế thành chủ hơm mình, nhưng khi đối diện với quyết định của Nhậm Thiên Ngã, chỉ có thể nuốt nổi hận trong lòng. Tình huynh đệ rạn nứt.

Tứ sư huynh, Chu Họa cung chủ Chu Dương cung. Con người hòa nhã từ tốn, không thích danh lợi cũng không màn thế sự. Cái ghế thành chủ cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Người duy nhất cảm thấy ai ngồi ghế thành chủ cũng được, nhưng người đó không thể nào là Tư Không Tại.

Bản thân Tư Không Tại cũng không biết sư phụ đã nhìn ra điểm tiềm năng nào ở trên người lão, cho rằng lão là người thích hợp nhất cho ngôi vị thành chủ, trong bốn người thì lão nhập môn trễ nhất, võ công cũng không bằng bốn người kia, còn thừa xuyên khiến cho sự phụ lên cơn đau tim. Cũng nhiều lần đứng trước mộ của sư phụ hỏi người, nhưng không có đáp án.

Nhiều khi lão nghĩ, có lẽ sư phụ đã ghim trong bụng việc lão đem nướng chín con bồ câu đưa tin của người và Bác Đại Phái năm lão bảy tuổi. Nên cố tình đem ngôi vị thành chủ giao cho lão để trả thù.

"Cho nên nói sư phụ bế quan luyện công...là không muốn thua trong trận tỷ thí lần này?"

"Đúng vậy...tuy nói ngày giỗ của đại sư ông nhưng sau đó luôn trở thành cuộc tỉ thí võ công...mỗi năm, người Ly Lâu Thành đều không giành được Thánh Qủa"

Trên núi Cảnh Tiên có một loại cây đặc biệt, chỉ ra một quả duy nhất và mỗi năm chỉ ra một trái vào mùa đông, hết mùa đông thì nọ sẽ tự động rụng xuống. Tuy mang tên gọi thần thánh nhưng nó lại đắng chát nuốt không nổi, tác dụng gia tăng công lực là chính. Loại quả Nhậm Thiên Ngã yêu thích. Cho nên vào ngày giỗ hàng năm, bọn họ đều kéo lên Ly Lâu Thành để tranh đoạt Thánh Qủa làm quà mừng dâng lên cho lão sư ông.

Nhưng người chết thì làm sao dùng được Thánh Qủa, cho nên sau khi qua hết ngày kỵ thì Thánh Qủa sẽ thuộc về người đã giành được nó. Suốt hơn hai mươi năm qua chưa có lần nào người của Ly Lâu Thành giành được Thánh Qủa, đều bị đánh rơi khỏi núi tuyết. Mất mặt vô cùng, cho nên lần này Tư Không Tại nhất định phải giành cho được, bỏ ra nửa năm để bế môn khổ luyện công phu.

"Đại sư huynh! Sư phụ đã xuất quan" một tiểu sư đệ mới nhập sơn, chạy đến bẩm báo cho Thừa Vũ và mọi người biết Tư Không Tại đã xuất sơn.

"Không phải đợi đến ngày mai người mới xuất quan? sao lại sớm hơn một ngày?''

"Đệ cũng không biết, nhưng sắc mặt của người rất không vui"

"Đi thôi...xem đã xảy ra chuyện gì?"

----------------------------------------

Tư Không Tại bế quan để tập trung luyện cửu kiếm liên hoa của lão, nhưng mãi chỉ dừng lại ở tầng thứ tám, không thể bức phá vượt qua được tầng cuối cùng. "Á...a...a..a!!!!'' Nộ tính bộc phát, lão tung liên tiếp nhiều chưởng lên tường, làm nổ tung mật động nên buộc lòng phải xuất quan sớm hơn một ngày.

Bọn người của Hàn Thừa Vũ gấp gáp chạy đến trước cửa mật động sau khi hay tin Tư Không Tại xuất quan. Khi đến nơi, tất cả đều sửng sốt trước cảnh tượng xung quanh. Quang cảnh đổ nát, đất đá lẫn lộn, cây cối ngã đổ xuống đất, bứng hư cả rễ. Tư Không Tại nhìn như ông lão trăm tuổi, râu tóc bạc dài, y phục rách tã tơi. Lão vẫn còn đang trong cơn bực tức, gào thét và đập phát xung quanh.

"Sư Phụ!"

Cơn điên của lão dịu dần và lịm tắt ngay sau khi nhận ra sự có mặt của Phó Thi Kỳ trong đám người. Không phải lão đang hoa mắt...

"Thi Kỳ!"

----------------------------

Ly Lâu Thành – Tiền Sảnh

Sau khi trải qua hàng canh giờ tắm gội và tân trang lại mỹ mạo, Tư Không Tại đã có phần dể nhìn hơn, phục bào chói lóe, tóc búi gọn gàng, ra dáng của một thành chủ. Lão đang ngồi trên chiếc ghế cao của thành chủ Ly Lâu Thành mà bao người ganh ghét, nhận trà của đệ tử dâng lên.

Lý Phong Trạch nhanh chóng cập nhật tình hình của Ly Lâu Thành trong những tháng Tư Không Tại bế quan. Theo lý thì phần việc này nên để cho một kẻ được gọi là đại đệ tử, đại sư huynh. Nhưng vì hắn đang bận phân phát đồ chơi mang từ Kinh Thành về cho các tiểu sư đệ trong thành, nên không có thời gian.

"Đại sư huynh! Cái này dùng như thế nào?"

"Đại sư huynh! Cái này sao không còn xoay nữa, có phải bị hư rồi không?"

"Đại sư huynh! Cái này .."

Hàn Thừa Vũ giơ tay lên ngăn đám trẻ đang đổ bộ về phía hắn, có quá nhiều vấn đề, hắn không thể cùng một lúc giải quyết mọi thắc mắc cần có một trật tự trước sau.

"Từng người một, đệ nói trước đi..."

Tất cả những ồn ào bên ngoài đang vang vào trong, Tư Không Tại đang ngồi uống trà ở bên trong, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa trong giây lát. Sau đó quay lại vấn đề chính mà Lý Phong Trạch đang nói.

Lý Phong Trạch đã mở đầu câu chuyện bằng việc Bát Đại phái tập hợp người lại, cùng tấn công Bái Thần giáo, đôi bên tổn hao nghiêm trọng. Nhưng điều làm mọi người bất ngờ là câu hỏi đầu tiên của Tư Không Tại chính là:

"Khưu Thục Linh.... bà ta có bị thương không?'' Lão đã chen ngang câu chuyện còn đang dở dang của Lý Phong Trạch.

"Khưu giáo không bị thương, người không phải lo lắng cho bà ta"

Hàn Thừa Vũ sau giải quyết xong đám tiểu sư đệ bên ngoài, đã đi vào nói lời đâm chọc. Khưu Thục Linh là giáo chủ của Bái Thần giao, kẻ thù của võ lâm chính phái nhưng lại có một mối nhân duyên kì lạ với sư phụ hắn, tất cả mọi vấn đề của sư phụ đều xoay quanh nữ nhân duy nhất này.

"Ta làm sao phải lo lắng cho nữ ma đầu đó, nói năng hồ đồ...ngày càng không biết phép tắc"

"Sư phụ! con cũng không ép người phải thừa nhận, người giận cái gì...có lo lắng cho bà ta hay không, tự trong lòng người biết"

"Ngươi..." Tư Không Tại tức giận vì không nói lại Hàn Thừa Vũ, rồi nhìn sang Lý Phong Trạch.

"Con nói tiếp đi...mặc kệ hắn"

Trong Ly Lâu Thành này cũng có mỗi đại sư huynh mới dám nói chuyện ngang hàng với sự phụ, vì huynh ấy từ lúc sinh ra đã bị bỏ rơi ở trước cửa Ly Lâu Thành và sư phụ hết mực cưng yêu. Tay trái thay tả, tay phải đút sữa cho huynh. Nên huynh ấy mới có thể dựa vào những điều đó mà làm những việc không ai dám làm, nói những điều không ai dám nói với sư phụ.

"Đại chiến kết thúc... người của Bát Đại phái xuống núi thì gặp mai phục, tất cả đều bị bắt giữ... người trong giang hồ đều cho rằng Bái Thần giáo gây ra chuyện này...nhưng thật ra là do một tổ chức mới trong giang hồ, tên gọi Huyết Sát Lâu"

"Huyết Sát Lâu...trên giang hồ có tổ chức này sao?"

Tử Khâm, Khổng Như và cả Tư Không Tại đều có chung thắc mắc. Bọn họ nhìn Lý Phong Trạch.

"Sư phụ hành tẩu giang hồ nhiều năm nhưng chưa từng nghe nói đến tổ chức này'' Tư Không Tại lên tiếng.

"Do chính miệng Thiên Vũ nói với đệ tử, còn đưa cả bản đồ này cho đệ tử nhờ giao cho trưởng môn phái Linh Sơn, không thể là giả''

Lý Phong Trạch bước tới, đưa tấm bản đồ cho Tư Không Tại xem. Tử khâm và Không Như cũng có liếc nhìn. Bản đồ rất rõ ràng lại chi tiết từng địa danh, không giống như là giả.

Tư Không Tại sau khi xem xong bản đồ đã đưa lại cho Lý Phong Trạch: "Bản đồ này con tạm giữ, đợi bốn vị sư bá đến... ta đã đem chuyện này thương lượng cùng họ và xem bước tiếp theo nên làm thế nào.''

"Dạ! sư phụ'' Lý Phong Trạch cầm lại tấm bản đồ và đem cất.

Sau khi đã giành đủ sự quan tâm cho chính sự, Tư Không Tại đã bắt đầu quan tâm đến sự có mặt của Phó Thi Kỳ tại Ly Lâu Thành. Cuối cùng thì tên tiểu tử Hàn Thừa Vũ cũng lôi được Thi Kỳ đến đây. Nhưng khi lão nhìn ngó khắp đại sảnh thì không nhìn thấy Phó Thi Kỳ, hay từ đầu hắn đã không có mặt.

"Thi Kỳ đâu?"

"Chắc đệ ấy đang đi dạo ở bên ngoài...để con đi tìm"

------------------------------------

Phó Thi Kỳ không muốn can việc vào sự vụ Ly Lâu Thành, lần này đến chỉ là muốn chúc thọ Tư Không Tại, hoàn thành lời hứa với Hàn Thừa Vũ. Hắn tuy là đệ tử của Tư Không Tại, nhưng không muốn có bất kì mối liên hệ nào với người trong giang hồ, lần gặp Mã Thiên Vũ của phái Linh Sơn chỉ là tình cờ nên dừng lại, mọi chuyện sau này để cho người Ly Lâu Thành xử lý.

"Ha..ha..!!! đúng là phế vật...ngươi không xứng sở hữu thanh bảo kiếm này"

"Hu..hu...!!! trả kiếm lại cho đệ."

"Có bản lĩnh thì qua đây lấy..."

Thi Kỳ đang đi dạo ở bên ngoài cửa Ly Lâu Thành thì nghe thấy tiếng người hồ nháo, tiếng khóc và cả giọng cười chế nhạo. Một đám đệ tử mặc bạch y đang đùa bỡn một tiểu sư đệ nhỏ tuổi của Ly Lâu Thành, xem thanh kiếm không thuộc về mình làm đồ chơi, ném truyền tay người này sang tay người khác, tiểu sư đệ thì đang đuổi theo bọn họ để giành lại thanh kiếm thuộc về mình. Đó là tất cả cảnh tượng hắn đang nhìn thấy.

"Hãy trả thanh kiếm cho đệ ấy"

Phó Thi Kỳ từ xa đi tới, tiếng nói của hắn vang xa. Đám đệ tử của Bạch Dương Cung liền tản ra, muối xem rõ mặt mũi kẻ dám xen vào việc của họn họ ai. Chỉ là.. họ nhìn lâu nhưng không thể nhận ra, Phó Thi Kỳ hoàn toàn lạ mặt với bọn họ.

"Ngươi là ai...tư cách gì lên tiếng? Không biết bọn ta là ai?" Vương Nham, nhị đệ tử của Bạch Dương Cung, hắn đứng hàng thứ hai trong năm người đệ tử của Chu Họa.

Bạch Dương Cung nổi tiếng hiếu chiến nhất trong Tứ Cung dưới trướng Ly Lâu Thành. Bạch Dương Cung hành tẩu giang hồ, trừ tà diệt ma, tạo dựng vô số chiến tích nên hống hách khinh người. Vương Nham lại là người tính tình nóng nãy, thích sử dụng quyền cước hơn là động não.

"Ta không biết và không có hứng thú muốn biết" Phó Thi Kỳ bước tới, đở lấy tiểu sư đệ nhỏ tuổi của Ly Lâu Thành đang ngồi trên đất.

"Đệ có sao không?" Phó Thi Kỳ lên tiếng.

"Huynh là ai?" Người của Ly Lâu Thành tuy không quá đông nhưng sẽ mất hơn nửa ngày để Hàn Thừa Vũ có thể giới thiếu Phó Thi Kỳ với từng người, Tiểu Dịch là người chưa từng gặp Phó Thi Kỳ trước đây.

"Đệ đứng lên trước... huynh sẽ lấy thanh kiếm về cho đệ"

Hắn cũng không biết tiểu sư đệ này là ai, nhưng dựa vào thanh y mặc trên người và kiểu dáng hoàn toàn tương đồng với tam sư huynh và tứ sư tỷ. Nên hắn nghĩ tiểu sư đệ này là người của Ly Lâu Thành.

"Nói nghe rất hay...kiếm ở trong tay ta, có giỏi thì ngươi hãy đoạt lấy....zá..."

Vương Nham cầm lấy thanh kiếm của Tiểu Dịch, hướng tới Phó Thi Kỳ xuất chiêu, hành động không báo trước. Nhưng Thi Kỳ vẫn dể dàng né được, chỉ bằng vài ba chiêu thức đã đánh ngã được Vương Nham và giành thấy thanh kiếm của y.

"Nhị Sư huynh! Có sao không?"

"Tránh ra hết"

Phó Thi Kỳ đem thanh kiếm trả lại cho tiểu sư đệ của Ly Lâu Thành. Trong khi đó Vương Nham đang ôm một nổi hận, nằm trên đất. Hắn là nhị đệ tử của Bạch Dương cung, lại bị một kẻ vô danh đánh ngã trước nhiều người, cảm thấy rất ê mặt và mất hết tôn nghiêm, nếu để chuyện này lan truyền hắn còn chỗ đứng ở Bạch Dương cung sao.

Lần này Vương Nham đã thật sự tức giận, rút thanh đao của mình ra: "Tiểu tử! ngươi không biết mình đã gây chuyện với ai...rút kiếm của ngươi ra, cùng ta đánh nhau một trận"

"Ta không muốn đánh nhau với ngươi." Phó Thi Kỳ không nhìn đến Vương Nham, cùng Tiểu Dịch đi vào trong Ly Lâu Thành.

Vương Nham rất không được vui khi bị xem là kẻ thừa, hắn bước tới chắn trước mặt Phó Thi Kỳ: "Sao..ngươi sợ sao?"

"Phải...ta sợ không khống chế được sẽ làm ngươi bị thương..cho nên dừng lại ở đây" Lời nói thật tâm của Thi Kỳ đã làm đả kích nghiêm trọng tự tôn của Vương Nham.

"Ngươi...đáng chết .."

Vương Nham như một con trâu điên, liều chết đâm đầu vào Thi Kỳ. Đao pháp của hắn mạnh mẽ như vũ bão, sức sát thương cũng rất lớn nhưng tốc độ và thân thủ không thể có được sự linh hoạt của Thi Kỳ. Thiệt hại chính là hai con sư tử đá xung quanh và một vài chậu hoa yêu thích của Long Đằng.

"Nhị sư huynh! Chậu hoa hải đường đó là của đại sư bá yêu thích...huynh đừng đánh nữa"

"Đệ tránh ra!"

Vương Nham tức giận đẩy sư đệ nhà hắn ra, hắn không thể dừng. Vì Thi Kỳ hoàn toàn tránh né tất cả chiêu thức của hắn, như thằng hề bỡn cợt, đến giờ vẫn chưa từng rút ra, xem thường hắn không phải là đối thủ xứng tầm sao. Đáng chết...

"Có chuyện gì đang xảy ra ở đây?"

Giữa lúc này, từ sau lưng của Vương Nham một đám đông đệ tử đang kéo đến, có rất rất nhiều người nhưng có thể phân biệt họ dựa vào màu sắc y phục. Hoàng y của Thanh Dương Cung, hồng y của Chu Dương Cung và lục y của Huyền Dương Cung.

Tứ Cung hôm nay đã hội tụ về Ly Lâu Thành.

"Vương Nham! ở đây náo nhiệt như vậy, sao ngươi không sớm gọi bọn ta đến?" Dịch Dương, người của Thanh Dương Cung, đứng hàng thứ năm trong năm người đệ tử Long Đằng, tính tình trượng nghĩa, nhưng rất thích nơi náo nhiệt, càng náo càng vui, tốt nhất là náo đến long trời lỡ đất, để hắn cảm thấy thế gian còn nhiều điều thú vị.

"Vương Nham! Đây không phải là Bạch Dương Cung, hành động nên có chừng mực" Mễ Kỳ, nữ đệ tử của Thanh Dương cung, đứng hàng thứ tư trong năm người đệ tử của Vũ Tuyệt, cũng được xem là có tính cách ít kỳ quặc nhất trong bốn người họ.

"Vương Nham! Sao ngươi lại nở bắt nạt một tiểu huynh đệ tuấn tú như vậy? cái đẹp chính là để nâng nịu..." Tống ngọc đệ tử của chủ Chu Dương cung, đứng hàng thứ ba trong năm người đệ tử của Chu Họa, tính tình hắn phóng khoáng cởi mở giống hệt sư phụ, yêu thích cái đẹp, không phân biệt nam nữ.

Vương Nham đang như một con trâu nổi điên, lại xuất hiện thêm ba kẻ nói lời nhãm nhí, khiến hắn thêm nóng nãy hơn.

"Câm miệng hết!" Hắn nhìn Dịch Dương, Tống Ngọc và Mễ Kỳ, ba người họ đồng dạng đều giữ im lặng.

Vương Nham quay sang nhìn Thi Kỳ, lớn giọng: "Rút kiếm của ngươi ra! Giải quyết cho xong chuyện giữa ta và ngươi."

"Ta không muốn đánh nhau với ngươi"

"Ta sẽ khiến ngươi rút binh khí ra."

Vương Nham túm lấy tiểu Dịch và kề thanh đao vào cổ: "Nếu ngươi không rút kiếm ra... cùng ta giao đấu một trận, thì tiểu tử sẽ phải bị thương."

Thi Kỳ không có sự chọn lựa, nhìn khuôn mặt đang toát mồ hôi của Tiểu Dịch mà đồng ý lời khiêu chiến của Vương Nham: "Thả đệ ấy ra...ta sẽ cùng ngươi giao đấu"

Vương Nham lập tức ném tiểu Dịch sang một bên.

Ánh kim sáng bóng lấp lánh, sát khí nồng đượm, khi thanh kiếm rút ra khỏi bao, mùi máu tanh thoang thoảng, oán khí ngút trời do được tích tụ suốt nhiều năm. Đó là lúc Phó Thi Kỳ đem Lôi Phong kiếm lộ diện.

"Lôi Phong Kiếm"

Thanh bảo kiếm này đã cùng Tư Không Tại vang danh trên giang hồ, vô số những kẻ đại ác đã làm ma dưới lưỡi kiếm, cho nên mới có nguồn sát khí kinh thiên đông địa khiến người khϊếp vía.

"Ngươi.. chính là đệ tử mà Ngũ sư thúc đã thu nhận ở bên ngoài?"

Vương Nham mạnh dạng phán đoán lai lịch của Thi Kỳ, nếu ai có thể nhận ra Lôi Phong Kiếm thì cũng ít nhiều biết được câu chuyện liên quan đến nó. Tư Không Tại đã đem bảo kiếm này truyền cho đệ tử cuối cùng mà lão đã thu nhận ở bên ngoài. Hóa ra là tên tiểu tử này.

"Thú vị rồi đây..." Dịch Dương nhếch miệng cười.

Phó Thi Kỳ cũng không rõ là vì chuyện gì, lúc đầu chỉ có một Vương Nham, nhưng giờ tất cả đám đệ tử của Bạch Dương Cung, Thanh Dương Cung, Huyền Dương Cung, Chu Dương Cung đều nhìn hắn với ánh mắt háo hức như nhìn thấy được mồi ngon. Và tất cả bọn họ đều rút vũ khí ra, lao vào hắn.

"Không xong rồi."

Nhìn tất cả đệ tử của Tứ Cung đang vây đánh Phó Thi Kỳ, Tiểu Dịch liền gấp gáp chạy vào trong báo tin:

"Đại sư huynh..không xong rồi...đại sư huynh"

Tiểu sư đệ ba chân bốn cẳng, chạy vào trong. Vừa gào to, vừa đảo mắt khắp nơi tìm Hàn Thừa Vũ. Tất cả người trong tiền sảnh đều bị hắn gọi ra ngoài.

"Tiểu Dịch! có gì mà đệ ầm ĩ?" Hàn Thừa Vũ chạy ra đầu tiên.

"Đại sư huynh! Chuyện lớn rồi...ngũ sư huynh và người của Tứ Cung đang đánh nhau."

Phó Thi Kỳ đang bị dồn ép và trận chiến này nhất định phải đánh. Một phần bởi sát khi từ Lôi Phong kiếm, thôi thúc cuồng tính bên trong hắn, phần còn lại do bốn người Vương Nham, Dịch Dương, Mễ Kỳ và Tống Ngọc không chịu buông tha.

Tất cả đang lơ lững trên không trung, một mình Phó Thi Kỳ đang bị vây cùng lúc bốn ngươi.

Hàn Thừa Vũ, Lý Phong Trạch, Khổng Như và cả Tử Khâm vừa chạy đến, không cần nói gì đã phi người lên. Vì tinh thần người một nhà này mà Tư Không Tại đã không kịp ngăn đám đệ tử của lão lại, lão cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Các ngươi..."

Lúc này bốn vị sư huynh sư tỷ của lão cùng xuất hiện, mỗi người một phong thái, toát ra thứ khí phách của những bậc đại tôn sư. Đám đệ tử đang nằm dưới đất, lập tức bật người dậy, ai về nhà nấy, chạy đến chỗ sư phụ của bọn họ, lầm lũi cúi mặt.

"Xảy ra chuyện gì?"

Long Đằng của Thanh Dương lên tiếng, giọng điệu trầm ổn, con người toát lên một nguồn chánh khí. Lão nhìn Tư Không Tại.

Hỏi lão cũng bằng thừa, lão cũng đang muốn biết: "Đệ cũng như huynh, muốn biết bọn chúng đang làm gì?"

Tư Không Tại ngước mắt nhìn lên, những kẻ đang lơ lững trên không trung:

"Mấy đứa xuống hết được chưa? đại sư bá muốn biết chuyện gì đã xảy...có đứa nào giải thích rõ chuyện này?"

----------------

Ly Lâu Thành-Đại Sảnh.

Tư Không Tại đang ngồi trên ghế gia chủ, bốn vị sư huynh sư tỷ của lão đang ngồi ở hàng ghế hai bên. Chính điện là đám người của Phó Thi Kỳ và Vương Nham đang phạt quỳ. Còn ba người Dịch Dương, Mễ Kỳ, Tống Ngọc vô can nên ra ngoài sân đứng. Tiểu Dịch mang trà từ bên ngoài, đi đến chỗ của bốn vị sư bá, chậm rãi rót vào tách, có lướt nhẹ nhìn năm vị sư huynh của mình.

"Vương Nham! Con nói đi...xảy ra chuyện gì?" Hổ Phong, cung chủ Bạch Dương cung lên tiếng.

"Sư phụ! chuyện là.."

Nguyên nhân của trận đánh vô nghĩa vừa nãy là bắt nguồn từ chỗ Hàn Thừa Vũ, hắn đã khoe khoang trước người của Tứ Cung là Phó Thi Kỳ rất lợi hại, một mình có thể địch lại cả ngàn người, hạ đám người Vương Nham, Dịch Dương, Mễ Kỳ và Tống Ngọc lại càng dể dàng hơn. Cho nên việc mà người của Tứ Cung vây đánh một mình Thi Kỳ, không được coi khıêυ khí©h gây chuyên, hay ỷ đông hϊếp yếu, mà là xác thực lời của Hàn Thừa Vũ.

Đó tất cả sự thật mà mọi người muốn biết, đang được thuật lại qua lời của Vương Nham, tất nhiên sẽ phóng đại một chút, để nhấn mạnh phần lỗi về phía Hàn Thừa Vũ, mục đích là không muốn bị Long Đằng trách phạt vì mấy chậu hải đường ở ngoài sân do hắn chém hư.

"Là thật sao.... huynh nói với bọn họ như vậy?" Phó Thi Kỳ không biết bản thân có thứ năng lực phi phàm đó khi nào, một địch ngàn người, hắn nhìn sang Hàn Thừa Vũ

"Ta không nhớ rõ lắm... nhưng đại khái có lẽ là như vậy" Hàn Thừa Vũ cười ngu ngơ nhìn Phó Thi Kỳ.

"Đại sư huynh! huynh suýt hại chết Thi Kỳ" Tử Khâm lên tiếng trách cứ Hàn Thừa Vũ.

"Huynh làm sao biết bọn họ sẽ đánh thật"

Tranh chấp giữa Hàn Thừa Vũ và đám người của Vương Nham. Trong mắt chủ quản Tứ Cung chỉ là chuyện vặt giữa các đệ tử, xem như trao đổi quyền cước để đôi bên gần gũi hơn, nên không cần phải to chuyện.

"Được rồi! các ngươi ra ngoài hết...ta và sư phụ các người có chuyện cần nói" Tư Không Tại lên tiếng.

*** hết chương 16***