Chương 17: Trận chiến giành Thánh Qủa

Ly Lâu Thành

Tối đó, buổi tiệc chào đoán Phó Thi Kỳ lần đầu tiên đến Ly Lâu Thành đã diễn ra, có vịt quay của Khổng Như, rượu đào ngâm của Tử Khâm và rau sạch của Lý Phong Trạch, một buổi tối đặc biệt nhất của năm với đầy đủ thành viên.

Hàn Thừa Vũ mang Huyết Ngọc Tây Vực mà hắn trộm được ra làm quà mừng thọ cho Tư Không Tại, đặc điểm nổi bật của loại huyết ngọc này là có thể phát ra thứ ánh sáng lung linh trong đêm, vừa lộ diện đã làm lưu mờ mọi thứ xung quanh. Mọi người đều rất thích thú trước món quà của Hàn Thừa Vũ.

"Wo...o...!!! đại sư huynh...huynh lấy thứ này ở đâu? không phải là trộm về?" Tử Khâm nhìn miếng ngọc mà không hề chớp mắt.

"Muội đừng có hạ thấp đại sư huynh này được không? là ta vất vả đến Tây Vực tìm về, làm quà tặng cho sư phụ"

Trước lời nói dối trắng trợn của đại sư huynh, Lý Phong Trạch đang cùng Khổng Như nướng thịt quay, chỉ biết nhìn rồi lặng yên.

Phó Thi Kỳ đang cùng Tư Không Tại nói chuyện, trong lúc Khổng Như, Lý Phong Trạch đang nướng vịt, còn Hàn Thừa Vũ và Tử Khâm say sưa ngắm nhìn Huyết Ngọc Tây Vực lần đầu nhìn thấy.

"Thi Kỳ! lát nữa theo ta đến bảo khố chọn vài món bảo vật con thích, là quà mừng hỉ của sư phụ"

"Sư phụ! thật không cần" Phó Thi Kỳ lên tiếng khước từ món quà cưới của Tư Không Tại nên lão tỏ ra không vui.

"Qùa này con nhất định phải nhận....trong số các đệ tử của ta thì con là đứa nhỏ tuổi nhất, nhưng lại thành thân sớm nhất, sư phụ không thể đích thân đến dự hôn lễ của con đã là thiếu sót...cho nên không được từ chối tâm ý của sư phụ, có biết không?"

Phó Thi Kỳ mỉm cười, những lúc sư phụ cứ ngoan cố như vậy thì hắn lại cảm thấy rất giống đại sư huynh.

"Đa tạ sư phụ"

Đám người của Hàn Thừa Vũ , Lý Phong Trạch, khổng Như và Tử Khâm được dịp đòi theo. Mọi người đều biết Ly Lâu Thành có một bảo khố nhưng chưa một đệ tử nào được đặt chân đến. Đây là lần đầu tiên Tư Không Tại cho phép bọn họ vào trong tham quan. Nhìn thấy kim ngân châu báo, tượng vàng lấp lánh, san hô phỉ thúy, có người đã lên tiếng trách móc lão, phân biệt đối xử.

"Sư phụ! con biết trước giờ người luôn thiên vị, nhưng không ngờ lại có sự khác biệt lớn như vậy, bọn con theo người nhiều năm ngay...nửa bước cũng không được đặt chân đến, Thi Kỳ vừa đến thì cửa bảo khố liền mở ra." Hàn Thừa Vũ lên tiếng trách cứ Tư Không Tại.

"Ta thiên vị thì đã sao...nhất là ngươi, nếu ta dẫn ngươi đến đây từ trước thì những bảo vật ở đây liệu có còn không?" Tư Không Tại lên tiếng.

"Sư phụ..người...lợi hại lắm" Hàn Thừa Vũ có ấm ức không thể trôi chảy nói thành câu, vì lời của Tư Không Tại mắng chẳng chỗ nào sai.

Phó Thi Kỳ chỉ chọn cho mình một cây sáo ngọc, trong khi đó đám người của Hàn Thừa Vũ thì thẳng tay, gom hết những thứ đồ quý giá, lần này tổn thất của Tư Không Tại không hề ít.

"Đủ rồi..các ngươi còn muốn lấy bao nhiêu nữa, ra ngoài" Tư Không Tại thì chỉ có một con người, hai cái tay. Trong khi bảo khố đang có ba con người, sáu cái tay tham lam.

"Không được..cái đó không được lấy, bỏ xuống." Lão ngăn được người này thì không cản được người kia. Ngoại trừ Phó Thi Kỳ và Lý Phong Trạch ra thì ba đệ tử còn lại đều rất hứng thú với bảo khố của lão.

"Đủ rồi! tất cả ra ngoài"

Tư Không Tại liền đuổi đám người họ đi càng nhanh càng tốt, ở càng lâu thì thiệt hại của lão càng lớn.

-----------------------------------------

Cùng lúc đó_Bái Thần giáo

Khâu Thục Linh đang ngồi trên giường, cầm trên tay một chiếc yếm trẻ sơ sinh nâng niu. Ánh mắt trìu mến yêu thương, không có chút gì sắc lạnh của một nữ đại ma đầu. Bàn tay bà chậm rãi vuốt ve từng họa tiết trên chiếc yếm.

Bà từng có thể trở thành một mẫu thân và một đứa con. Nhưng có thể trời cao đã định sẳn bà phải cô quạnh tới già nên đã lấy đi cơ hội được làm mẫu thân. Hài tử mang nặng hơn chín tháng, lại chết ngay khi vừa được sinh ra, bà không thể mặc chiếc yếm này cho hắn.

"Cốc...cốc..!!"

Bên ngoài bất ngờ vọng vào tiếng người gõ cửa, Khâu Thục Linh liền gấp gáp chiếc yếm cho vào hộp khóa kĩ, giấu ở phía dưới gối và chỉnh lại dáng ngồi.

"Vào đi!" Bà lên tiếng

Nữ đại đệ tử Âu Na từ ngoài tiến vào, đi đến trước giường và cúi người hành lễv với Khâu Thục Linh.

"Sư phụ! mọi thứ đã chuẩn bị xong...có thể ngay lập tức khởi hành đến Ly Lâu Thành"

Khâu Thục Linh vừa mới xuất quan thì nhận được tin, Vương Thiên Ngữ đệ tử yêu của mình bị Vũ Tuyệt của Huyền Dương Cung bắt giữ, không khó để đoán ra chuyện này nhất định là chủ ý của lão già Tư Không Tại đó, bà không đi tìm lão, lão lại tự mình gây chuyện.

"Cả Thiên Ngữ mà ngươi cũng dám động vào, Tư Không Tại, lão già thối tha... ta sẽ khiến cho đại họ năm nay của lão thật khó quên" Khâu Thục Linh phất tay áo đứng dậy.

Đại điện- Bái Thần giáo.

Tât cả giáo chúng đã tập hợp đông đủ. Cả ngàn người đang quỳ gối trước Khâu Thục Linh, họ tung hô như phép tắc trước giờ. Lúc này, giáo chúng bất ngờ tản ra, một bạch y nữ tử với chiếc mặt nạ bằng bạc đang tiến vào. Mọi người đều hành lễ, gọi nàng một tiếng Thánh sứ.

"Sư phụ! Mọi người nhanh phải rời khỏi đây... chậm sẽ không còn kịp nữa."

Viên Tuyết Nghiên vội vàng chạy đến trước mặt Khâu Thục Linh và Âu Na. Thần sắc khẩn trương và lời nói của nàng khiến cho mọi người rất hoang mang.

"A Nghiên! rốt cuộc có chuyện gì?" Khâu Thục Linh lên tiếng hỏi

"Sư phụ! triều đình cho rằng Bái Thần giáo đứng sau vụ ám sát tại Kỳ vương phủ, quan binh triều đình đang kéo lên đây, bọn họ có đại pháo sẽ nhanh cho nổ tung nơi này..sư phụ, chúng ta phải đi nhanh"

Công phu dù có lợi hại nhưng đứng trước đại pháo thì cũng trở thành một đóng thịt vụng. Ngay khi suy xét, Khâu Thục Linh đã hạ lệnh mọi người thoát thân, theo lối ra từ mật động rời khỏi Bái Thần giáo.

"Bùm..m..!!!"

Một tiếng nổ lớn vang lên gây chấn động cả đại điện.

Bên ngoài những quả đại pháo đang liên tiếp được ném vào. Cánh cửa kiêng cố suốt nhiều năm của Bái Thần giáo đã bị đánh sập. Lý Nhược Quân cởi ngựa xông thẳng vào, bên cạnh hắn chính là Thập Bát Thần Tăng, tay cầm huyền trượng phi ngựa như bay xuyên thẳng qua làn khói. Sau lưng họ hàng ngàn kỵ binh theo sau. Nhưng khi hắn tiến vào thì cảnh tượng vườn không nhà trống, mọi thứ đều đổ nát, lại không còn người, có kẻ đã đi trước hắn một bước.

"Lục soát!" Hắn đã huy động nhiều lực lượng vây bắt, không thể ngay cả một người cũng không bắt được.

"Rầm..!!!"

Lý Nhược Quân tức giận đập tay vào một bức tường, lúc này một cánh cửa nhỏ lại tự động mở ra, bên trong cất giữ một chiếc hộp. Là bất ngờ mà Lý Nhược Quân không thể ngờ trước. Hắn cẩn trọng khi mở chiếc hộp ra, thứ bên trong là một bức di ngôn của thánh sứ đời trước để lại. Hắn không có ý tò mò về đời tư của người khác, nhưng đây có thể là manh mối để hắn tìm ra đám người của Bái Thần giáo.

Lý Nhược Quân bắt đầu cầm bức di thư lên đọc, nội dung bên trong là sự hối lỗi cùa người này đối với Khâu Thục Linh, vì đã lừa ghạt bà ta suốt nhiều năm. Hóa ra Khâu Thục Linh từng có một đứa con trai và có ý định sẽ rời bỏ Bái Thần giáo cùng đứa con trai của mình.

Thánh Sứ ngay khi biết được ý định này của Khâu Thục Linh đã phản đối, nhưng Khâu Thục Linh vẫn cố chấp với quyết định của mình. Cho nên lúc đứa trẻ được sinh ra, Thánh Sứ đã lừa dối Khâu Thục Linh nói rằng hắn đã chết, nhưng thực ra lại lén lút đưa đứa bé đó đến Ly Lâu Thành.

"Không thể nào..."

-----------------------

"Rầm!"

Kỳ vương phủ-Kinh Thành

Bên ngoài trời tối một mãnh thanh tĩnh, tiếng đập bàn quát tháo của trưởng công chúa vang vọng ra tận cửa hành lang. Lý Nhược Quân đang quỳ xuống sàn run người, còn Trưởng công chúa thì giận đến ném vỡ tách trà trước mặt hắn.

"Mẫu thân! chỉ cần cho con thêm thời gian...con nhất định sẽ bắt được đám thích khách." Lý Nhược Quân liên tục cầu tình.

"Chỉ là thích khách thôi sao...vậy khi nào ngươi mới mang Thánh Huyết về cho ta? ngươi có biết chiến sự ở biên giới đang căng thẳng thế nào? Bích Lăng Quốc sẳn sàng xuất binh với chúng ta bất cứ lúc nào, Thánh Huyết lại không còn...tổn thất thế nào người có lường được không?"

Mục đích cuối cùng của họ chính là Thánh Huyết trên người của Bách Lý Hồ. Diệp Kỳ quốc nuôi dưỡng Thánh Huyết nhiều năm phục vụ cho quân đội phục chính.

Bích Lăng Quốc và Diệp Kỳ quốc luôn như nước với lữa, họ lại mạnh về quân sự. Diệp Kỳ Quốc nhiều năm nay có thể ngang tài ngang sức tranh hùng chính đều nhờ vào Thánh Huyết. Không còn Thánh Huyết, Diệp Kỳ Quốc có thể cầm cự được trong bao lâu trước Bích Lăng Quốc hùng mạnh.

Đám thích khách đó chính là manh mối duy nhất để tìm lại Thánh Huyết. Suốt cả tháng qua, khắp nơi trong Kinh Thành đã rà soát kỹ lưỡng, dân chúng ra vào thành đều bị kiểm tra, nhưng trên người họ không hề có Thánh Huyết. Đám người Bách Lý Hồ cứu khỏi Hình Ngục Ti hoàn toàn mất hút trên cõi đời.

"Thời gian ta cho ngươi còn không đủ nhiều sao? nhưng ngươi đã làm được những gì...chỉ một đám thích khách, ngươi cũng không thể bắt được...ta còn trông cậy vào ngươi sẽ mang thánh Huyết về sao?" Trưởng công chúa giận dữ, nhìn Lý Nhược Quân.

"Giờ đến cả manh mối duy nhất ngươi cũng làm chạy thoát..." Bà thở dài nói tiếp: "Chuyện này ngươi không cần phải nhúng tay vào nữa, ta sẽ để người khác đi làm...ngươi khiến ta quá thất vọng"

Lý Nhược Quân xiết chặt hai nắm tay: "Mẫu thân! xin hãy cho con thêm một cơ hội...."

Phổ Táng thần tăng đang ngồi trên ghế, tay cầm sâu chuỗi, sau khi nghe đủ sự ồn ào giữa Lý Nhược Quân và Trưởng công chúa, chầm chậm mở mắt ra: "Ta nghe một binh sĩ nói... đại nhân đã tìm thấy được manh mối tại Bái Thần giáo, rốt cuộc đó là gì?"

"Là một bức di ngôn của Thánh sứ đời trước của Bái Thần giáo để lại...nội dung bên trong chỉ là một phần quá khứ của Khâu Thục Linh"

"Vậy ngươi nghĩ lại xem... trong thư đó có nhắc đến người nào đặc biệt hay nơi nào đó, có thể dẫn chúng ta đến chỗ của đám người Bái Thần giáo?"

Nếu như những điều viết trong thư là sự thật, thì lúc này Khâu Thục Linh chỉ có thể dựa dẫm vào một người và nơi bà ta đến có thể sẽ là...

"Nhược Quân! ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi vẫn không bắt được đám thích khách và đám người Bách Lý Hồ, thì ngươi không cần quay về nữa...bên cạnh ta không có những kẻ vô dụng"

Hắn không phải đương kim hoàng thượng, cũng không phải Kỳ vương gia, những kẻ được bà yêu thương bảo vệ vô điều kiện, không cần lý do. Lý Nhược Quân hiểu rõ, hắn chỉ là một vết nhơ khó rửa sạch trong đời mẫu thân, một khối thịt u thối mà bà muốn cắt bỏ. Nếu muốn được ở cạnh bà, hắn cần phải chứng tỏ năng lực của mình.

Không ai ép buộc hắn, mà là do hắn tự lựa chọn lựa con đường này: "Dạ! mẫu thân"

Lý Nhược Quân đứng dậy và xoay người đi, hắn bước ra cửa trong lòng lo âu. Nếu suy đoán của hắn là đúng thì người lần này hắn phải đương đầu không phải những nhân sĩ võ lâm không mấy liên quan kia, mà là....

--------------------

"Hàn Thừa Vũ!"

Từ lúc đưa tiểu ma nữ đó đến Ly Lâu Thành thì sáng nào Hàn Thừa Vũ cũng lãng vãng trước cửa Huyền Dương cung, khiến cho Mễ Kỳ cảm thấy rất phiền, đuổi đi rất nhiều lần nhưng Hàn Thừa Vũ vẫn cứ quay lại.

"Không phải muội đã nói...không có lệnh của sư phụ thì không ai được gặp Vương Tuyết Ngữ."

Vương Tuyết Ngữ, Y sư của Bái Thần giáo cũng là đệ tử cưng yêu của Khâu Thục Linh. Giữa nàng ta và Hàn Thừa Vũ cũng có một mối nhân duyên không rõ ràng như Tư Không Tại và Khâu Thục Linh. Chuyện này muốn giấu cũng không thể giấu được vì nó quá công khai.

Năm năm trước tại Quần Long hội. Vương Tuyết Ngữ đã liều mạng bảo vệ Hàn Thừa Vũ trước Khâu Thục Linh, còn vì trúng một chưởng của sư phụ, khiến bản thân thổ huyết. Không ai có thể ngờ mị lực đại đệ tử Ly Lâu Thành lại có thể mê hoặc được đệ tử nữ ma đầu. Quần Long hội năm đó là lần đầu tiên hắn quen biết Tuyết Ngữ. Rồi sau đó Hàn Thừa Vũ và Vương Tuyết Ngữ cứ dây dưa rõ ràng đến tận mấy năm.

"Mễ Kỳ! ta chỉ vào nhìn muội ấy một lát, sẽ không để cho sư bá phát giác...muội cho ta vào, ta cúi đầu xin muội" Hàn Thừa Vũ chưa kịp cúi đầu thì Mễ Kỳ đã bị hắn dọa cho sợ.

"Muội còn chưa chết, huynh lạy muội làm gì?" Mễ Kỳ thở dài nhìn hắn.

"Được rồi, xem như muội sợ huynh...nhưng huynh không được ở lâu"

"Mễ Kỳ! Đa tạ muội"

Mễ Kỳ xem như không nhìn thấy gì, lánh đi nơi khác, để cửa cho Hàn Thừa Vũ đẩy vào.

Ánh sáng bên ngoài theo cánh cửa mở ra mà khuếch đại vào trong. Một nữ tữ mặc hồng y, dáng người mãnh mai nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú, so với tuổi thật thì nàng lại trẻ hơn rất nhiều. Nghe tiếng cửa mở ra, nàng ngồi trên giường giựt mình xoay người lại.

"Ngữ nhi! là ta đây"

Khi Vương Tuyết Ngữ nhận ra người bước vào là Hàn Thừa Vũ thì ánh mắt trở nên bình ổn hơn.

"Thừa Vũ!"

Hàn Thừa Vũ bước tới ôm lấy nàng, Tuyết Ngữ thuận theo cái ôm của hắn mà dựa vào lòng, một lúc sau mới giựt mình nhớ ra, nàng cần phải giữ khoảng cách với hắn nên đẩy ra. Hai tay bỗng trở nên trống rỗng, thân thể mềm mại không còn trong lòng, Hàn Thừa Vũ có chút hụt hẫng.

Tuyết Ngữ có thể hi sinh cả mạng vì hắn, nhưng lại không muốn tiếp nhận tình cảm của hắn. Hàn Thừa Vũ đã rất nhiều lần thổ lộ đều bị nàng từ chối, nhiều năm rồi hắn cũng không rõ nguyên do tại sao nàng luôn giữ khoảng cách với hắn.

"Thừa Vũ! Đám người của Bát Đại phái không phải do Bái Thần giáo bắt giữ, huynh phải tin muội."

Hàn Thừa Vũ đang bận tâm kiểm tra khắp người của Tuyết Ngữ, ánh mắt hắn nhìn nàng tổng thể từ trên xuống dưới. Nhị sư bá trước giờ rất không thích người của Bái Thần giáo, đặc biệt là những đệ tử của Khâu Thục Linh lại càng không thích. Tuyết Ngữ rơi vào tay người, có lẽ đã chịu giày vò không ít.

"Ta biết..." Hắn lơ đễnh lên tiếng, tâm trạng lo lắng cũng nới lõng, vì trên người nàng không có bất kỳ vết thương nào.

"Huynh biết?" Nàng kinh ngạc nhìn hắn

"Là một tổ chức mới xuất hiện gần đây trên giang hồ...gọi là Huyết Sát Lâu....bọn họ bắt giữ người của Bát đại phái, còn không chế họ đi ám sát trưởng công chúa của triều đình" Hàn Thừa Vũ dừng lại, trấn an Tuyết Ngữ

"Tuyết Ngữ! sau khi các vị trưởng môn của Bát đại phái họp mặt ở Ly Lâu Thành, mọi người sẽ cùng đi giải cứu đám người của Bát đại phái đang bị giam giữ ở Huyết Sát Lâu...sư bá đã hứa với ta, sẽ không làm khó dễ muội...muội hãy yên tâm ở lại đây, chờ ta quay về."

Ra đó chính là nguyên nhân người của Huyền Dương Cung đột nhiên chuyển biếи ŧɦái độ, không tiếp tục gây khó dễ cho nàng. Còn chuyển nàng từ nhà củi sang một gian phòng sạch sẽ hơn.

"Cốc!! cốc"

Tiếng gõ cửa của Mễ Kỳ cho Hàn Thừa Vũ biết đã quá giờ thăm nuôi. Hai người họ nhìn ra cửa.

"Huynh còn muốn nói tới khi nào nữa?" Mễ Kỳ lên tiếng.

Hàn Thừa Vũ cũng không muốn làm khó người. Nên nhanh chóng rời khỏi.

"Thiên Ngữ! muội phải tự chăm sóc mình"

"Huynh đừng quên...muội là y sư, muội biết tự chăm sóc mình thế nào."

Hàn Thừa Vũ sau khi rời khỏi Huyền Dương Cung trên đường trở về phòng, thì nghe được tiếng người thổi sáo, trước giờ Ly Lâu Thành không có ai thổi sáo. Theo tiếng sáo hắn đi đến trước cửa phòng của Phó Thi Kỳ.

Còn có cả Lý Phong Trạch và Khổng Nhu cùng Tử Khâm ở trong phòng.

Một bạch y mỹ nam tử, dáng vẻ phong trần đang ngồi bên cửa sổ thổi sáng, mái tóc bồng bềnh phiêu dật, mỹ quan sáng như ngọc anh tuấn phi phàm. Bộ dáng này có thể khiến cho Tử Khâm đêm nay phải mất ngủ đây.

"Đại sư huynh! mau ngồi xuống uống với bọn đệ" Khổng Nhu nhìn ra cửa lên tiếng.

"Đệ uống nhiều như vậy? không sợ sáng mai sẽ say đến dậy không nổi?" Hàn Thừa Vũ bước vào, đặt mông ngồi xuống ghế, ly rượu trên tay của Khổng Nhu liền đẩy về phía hắn.

Hàn Thừa Vũ lướt nhìn sang Phó Thi Kỳ đang thổi sáo, hắn nhìn ra cây sáo bạch ngọc này là cây sáo trong bảo khố của Ly Lâu Thành. Lúc đó mọi người con cười nhạo Phó Thi Kỳ không phân biệt được bảo vật, nhiều thứ không chọn lại lấy một cây sáo rách. Nhưng không ngờ âm thanh lúc này lại vô cùng tuyệt diệu.

"Thi Kỳ! đệ cũng sang uống với mọi người."

Phó Thi Kỳ cất cây sáo của hắn xuống, và đi đến chỗ của mọi người.

"Tam sư huynh! Không cần rót đầy như vậy."

"Đệ yên tâm! rượu này không thể say được đâu...cứ uống thỏa thích."

Tuy nói là vậy nhưng không ngờ, cả năm sư huynh đệ họ lại say đến bất tĩnh nhân sự. Sáng hôm sau, đích thân Tư Không Tại phải đi dội tỉnh từng người một, mặt lão tới giờ vẫn hầm hầm như than nung đỏ.

----------------------------

Núi Thánh_địa phận Ly Lâu Thành.

Trời vừa hừng sáng, sương còn chưa kịp tan thì đám người của Tứ Cung đã tụ tập bên dưới núi Thánh, tham dự trận tỉ thí mỗi năm một lần của Ly Lâu Thành, tranh giành Thánh Qủa. Ai cũng hừng hừng khí thế, trong khi đó...Năm cái con người của Ly Lâu Thành gậc gù, ngáp ngài khiến cho Tư Không Tại càng xanh mặt hơn.

"Tiểu tử! lần này ngươi muốn tránh cũng tránh không được?" Vương Nham bước tới, cố tình hất ngã vai của Thi Kỳ.

"Lại muốn muốn đánh nhau sao?" Hàn Thừa Vũ lên tiếng.

"Phải! nhưng không phải ngươi...mà là hắn" Vương Nham hướng mắt nhìn đến chỗ Phó Thi Kỳ, nhếch miệng cười rồi đi đến chỗ của sư phụ hắn.

Trận chiến còn chưa bắt đầu nhưng đám người của Vương Nham, Mễ Kỳ, Dịch Dương và cả Tống Ngọc đều xem Thi Kỳ là đối thủ của họ, trận đánh hôm đó của họ vẫn còn chưa phân thắng bại. Lúc này là dịp để họ tiếp tục cuộc tỉ thí trước đó.

Thánh Qủa không chỉ là thần dược gia tăng công lực, nó còn là tượng trưng cho tôn nghiêm của cả Ly Lâu Thành, vì chỉ có những kẻ có năng lực mới giành được.

"Ta lên trước!" Long Đằng cung chủ Thanh Dương Cung, vừa dứt lời liền phi thân lêи đỉиɦ núi, năm người đệ tử của lão cũng nối bước sư phụ.

"Muội sẽ không để Thánh quả rơi vào tay huynh" Vũ Tuyệt cung chủ Huyền Dương cung liền đuổi theo sư huynh, năm đệ tử của bà ta lần lượt phi người lên.

"Náo nhiệt như vậy thì không thể thiếu phần ta" Chu Họa cung chủ Chu Dương cung cũng đạp cước, phi thân lêи đỉиɦ núi, năm đồ đệ của lão cũng dụng khinh công bay lên.

"Còn có ta nữa..." Người cuối cùng chính là Hổ Phong của Bạch Dương cung đã lộ diện, đám đệ tử háo thắng của lão còn muốn hành động trước cả lão.

Luật thi đấu và số lượng thành viên mỗi năm đều không đổi. Chủ quản mỗi cung và năm người đệ tử đích truyền sẽ cùng thi triễn công phu quyền cước, bên thắng cuộc sẽ sở hữu được Thánh Qủa.

Đứng dưới chân núi lúc này chỉ còn mỗi đội chủ nhà, người của Ly Lâu Thành. Tư Không Tại bộ dáng thư thái, đứng dưới nhìn lên.

"Sư phụ! khi nào chúng ta lên trên đó?" Khổng Như quay sang hỏi Tư Không Tại, có phần nôn nóng

"Không cần gấp...đợi bọn họ đánh đến lưỡng bại câu thương, chúng ta lên cũng không muộn."

Lúc này Tiểu Dịch vội vàng chạy đến, vẻ mặt hoang mang. Sự xuất hiện của hắn khiến cho mọi người bất ngờ. Núi Thánh là cấm địa của Ly Lâu Thành. Không phải đệ tử nào cũng được phép xuất hiện.

"Tiểu Dịch! có chuyện gì?" Tử Khâm bước tới, chặn lại Tiểu Dịch

"Tứ sư tỷ! các vị trưởng môn của Bát Đại Phái đang ở đại sảnh"

"Sao họ lại đến sớm như vậy?" Tử Khâm dừng lại rồi nói tiếp: " Đệ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ, sau khi kết thúc ở đây...sư phụ sẽ đến gặp họ".

"Nhưng sư tỷ...không chỉ có các vị trưởng môn mà cả ...cả người của Bái Thần giáo cũng đến rồi, bọn họ đang lật tung cả Ly Lâu Thành để tìm Vương cô nương"

Khi Tiểu Dịch nói đến đó thì Tư Không Tại đã không còn vẻ mặt dửng dưng như trước. Chỉ cần chuyện liên quan đến Khâu Thục Linh lão luôn là người mất bình tĩnh nhất. Tiếp đến là Hàn Thừa Vũ, hai sư trò một trước một sau, cước bộ như bay.

"Sư phụ! còn Thánh Qủa thì sao?" Khổng Như lên tiếng.

"Không giành nữa."

Thi Kỳ cũng đi theo sau mọi người...

*** Hết chương 17***